Chương 282
Cô ấy không kìm được, nếu còn ở lại đây chắc cô ấy sẽ cười phì ra mất.
Ôn Noãn nhìn theo bóng cô ấy rời đi, lại nhìn về phía mẹ con bà Hoắc, cảm thấy bất lực.
Cô gian nan nói: “Cháu và Hoắc Minh đã chia tay.”
Bà Hoắc khẽ giật mí mắt.
“Cô chỉ dẫn Minh Châu đến học đàn.”
“Đúng thế, tôi chỉ đến học đàn.”
…
Ôn Noãn bất lực không thể làm gì được, từ chối hồi lâu cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Bà Hoắc trả học phí, sau đó sai tài xế mang một ít đồ bổ đắt tiền đến, hiền hòa nói: “Cô biết tính tính Hoắc Minh không tốt, cháu chịu khổ rồi.”
Ôn Noãn do dự một chút, cuối cùng quyết định nói thẳng ra.
Cô nói: “Thật ra quan hệ giữa cháu và anh ta không giống như cô nghĩ, chúng cháu… Chúng cháu…”
Hoắc Minh Châu khẽ chớp mắt.
Người trẻ tuổi hiểu người trẻ tuổi!
Cô ấy lập tức cắt ngang: “Tôi biết rồi… Hai người còn chưa tới mức bàn chuyện cưới hỏi chứ gì!”
Cô ấy nhìn lướt qua Ôn Noãn, cảm thấy cô đúng là không biết lựa lời, sao có thể nói cho người lớn biết mấy chuyện như hai người chỉ là bạn giường được, dù mẹ cô ấy có cởi mở đến đâu cũng sẽ suy nghĩ khó chịu.
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Hoắc Minh Châu lại bám chặt lấy cô: “Kệ đi, dù sao thời gian hôm nay của cô cũng thuộc về tôi rồi! Tôi muốn đi ăn cơm Pháp, tôi muốn đi hẹn hò với cô.”
Con gái nhỏ làm loạn, bà Hoắc lại mặc kệ không quan tâm.
Bà mỉm cười: “Ôn Noãn, nhờ cháu trông Minh Châu nhé.”
Ôn Noãn: …
Hoắc Minh Châu vui vẻ nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn cơm Pháp đi!”
Ôn Noãn thực sự muốn gọi điện cho Hoắc Minh, bảo anh đưa em gái mình đi…
Kết quả là, Hoắc Minh Châu ở lại phòng âm nhạc một ngày.
Buổi tối, cô ấy bắt Ôn Noãn đi đến nhà hàng Pháp với mình.
Bà Hoắc cũng đi, tao nhã thưởng thức rượu vang đỏ, mỉm cười nhìn hai cô gái đang thì thầm với nhau.
Hoắc Minh Châu lải nhải không dứt.
“Ôn Noãn cô biết không, chồng chưa cưới của Kiều An đang làm đạo diễn ở Anh Quốc ấy, thừa dịp cô ta về nước để làm tình với một cô người mẫu, thật đúng là báo ứng.”
Ôn Noãn hơi nhíu mày.
Sân sau của Kiều An cháy rồi, sao cô ta vẫn chưa trở về Anh Quốc?
Hoắc Minh Châu vén tóc lên, cười nói.
“Cô ta tự tin chứ sao! Trong giới này của chúng tôi thì cô ta là người có tài năng đó nhất, cô ta tự tin bản thân mình có thể giữ chặt chân chồng chưa cưới của mình lại, cho rằng chuyện ăn vụng chỉ là bệnh chung của đám đàn ông, cô ta cứ ở lại thành phố B là vì muốn…”
Hoắc Minh Châu không dám nói tiếp.