Chim sẻ có bé thì cũng đầy đủ ngũ tạng.
Cô dọn dẹp đơn giản một chút, lại để tâm bổ sung thêm một số đồ dùng hàng ngày.
Mấy ngày tiếp theo, cô không nhận được tin tức gì từ Hoắc Minh, anh không gọi điện hay gửi tin nhắn, cô cũng vậy.
Ôn Noãn dần dần làm quen với việc sống một mình.
Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng nhạc, đi sớm về muộn, thực sự cũng rất vui vẻ.
Một tuần sau, việc huy động vốn của chị Lê cũng có tiến triển.
Có một vị Tổng Giám đốc Hứa làm kinh doanh bất động sản sẵn sàng đầu tư hai mươi triệu, vốn dĩ chị Lê đã thỏa thuận xong rồi, thế nhưng vị Tổng Giám đốc Hứa kia lại cương quyết muốn gặp người còn lại của phía đối tác.
Chị Lê đến văn phòng của Ôn Noãn nói sơ qua chuyện này.
Cô ấy hơi lo lắng: “Có phải là có ý đồ gì khác không?”
Nhưng bất kể thế nào, đối phương vẫn nói muốn gặp Ôn Noãn. Thật bất ngờ, vị Tổng Giám đốc Hứa kia vô cùng đứng đắn, tính cách cũng nhã nhặn, còn muốn mời hai người ăn cơm.
Tổng Giám đốc Hứa nói một cách khiêm nhường: “Nghe nói cô giáo Ôn dạy dương cầm rất giỏi, vợ chồng tôi có một cô con gái, hôm nào tôi đưa con bé tới cho cô giáo Ôn xem thử, xem xem con bé có năng khiếu trong lĩnh vực này không! Nếu cô giáo Ôn không chê thì từ nay về sau tôi sẽ cho con bé theo cô học đàn.”
Lời này vừa nói ra, coi như mọi chuyện đã được quyết.
Chị Lê nháy mắt với Ôn Noãn.
Ôn Noãn mỉm cười bắt tay với Tổng Giám đốc Hứa: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hứa đã nâng đỡ! Lẽ ra tôi và chị Lê phải mời ngài một bữa cơm mới phải.”
Tổng Giám đốc Hứa vô cùng hào phóng, lập tức ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Ôn Noãn thấy tài khoản thanh toán là của một công ty mới được đăng ký.
[Văn hóa Sauvignon Blanc.]
Tổng Giám đốc Hứa để ý thấy biểu cảm của cô, nở một nụ cười đầy hàm ý.
Anh ta lại bắt tay: “Thứ bảy này vợ chồng tôi mời Giám đốc Lê và cô giáo Ôn đi ăn tối, đừng nhỡ hẹn nhé.”
Tổng Giám đốc Hứa rời đi.
Anh ta ngồi vào xe rồi gửi một tin nhắn đi.
[Chú em Trường Khanh, xong việc rồi nhé!]
Cố Trường Khanh lập tức gửi tin nhắn trả lời.
[Làm phiền Tổng Giám đốc Hứa rồi, tối nay tôi mời anh ăn cơm.]
……
Chia tay Tổng Giám đốc Hứa.
Chị Lê cầm bản hợp đồng kia, hết ôm lại hôn.
Cô ấy nói: “Vị Tổng Giám đốc Hứa này có lẽ là vì con gái mà tìm đến đây. Ôn Noãn, lần này em đúng là người có công lớn với phòng nhạc của chúng ta.”
Ôn Mạn bỏ hạt cà phê vào, pha hai tách cà phê.
Khi đưa cho chị Lê, cô nhẹ nhàng nhíu mày.