Quả nhiên, Kiều An đang đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm một món quà.
Cô ta nhìn thấy vali hành lý trong tay Ôn Noãn, đôi mắt xinh đẹp như hồ ly cong lên đầy vô tội… dường như thực sự vô cùng kinh ngạc.
“Cô Ôn, tôi đến giải thích.”
“Vì tôi mà cô và Hoắc Minh mới cãi nhau, vô cùng xin lỗi!”
“Tôi… Tôi không làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người chứ?”
……
Loại ngôn ngữ của loại trà xanh* này khiến Ôn Noãn thấy ghê tởm một cách kỳ lạ.
*Trà xanh: chỉ những người có vẻ ngoài trong sáng, hồn nhiên, nhưng lòng đầy toan tính. Họ thường đóng vai “nạn nhân” và chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác.
Cô nhanh chóng kéo vali hành lý đi thẳng về hướng thang máy, giọng nói không hài lòng của Hoắc Minh truyền đến từ phía sau: “Ôn Noãn!”
Tối qua hai người họ quả thực đã cãi nhau tới khó chịu.
Nhưng ngày hôm nay anh cố tình không đến công ty, cố ý ở nhà đợi cô.
Anh đã muốn giải thích với cô rồi, thậm chí còn nhận thua, thế nhưng tại sao tính nết của cô lại bướng bỉnh ngang ngược như vậy?
Ôn Noãn dừng lại, mắt đỏ lên.
Lần này, cô thực sư đã yêu Hoắc Minh, thế nhưng người ta lại chỉ coi cô là một trò chơi tiêu khiển mà thôi, nếu cô tiếp tục quay lại sống với anh… Cô sẽ lại nấu cơm cho anh, lại phải ôm tâm trạng của một người vợ nhỏ chờ chồng ở nhà đợi anh trở về…
Như vậy thì cô quá ti tiện rồi!
Ôn Noãn xoay người.
Cô không nhìn Hoắc Minh mà lên tiếng nói với Kiều An: “Cô Kiều, chúc mừng cô, hiện tại, bất kể là Morning Dew, váy trắng hay người đàn ông Hoắc Minh này… đều là của cô rồi, cô vui rồi chứ?”
Cửa thang máy mở ra.
Ôn Noãn bước vào, bỏ lại một câu.
“Nơi này cũng để lại cho hai người!”
……
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cánh cửa thang máy đang khép lại, sắc mặt không tốt chút nào.
Kiều An tiến lên.
Giọng cô ta mềm mại quyến rũ: “Hai người cãi nhau?”
Tâm trạng Hoắc Minh đang rất xấu, hỏi lại: “Em đến đây làm gì?”
Kiều An giơ hộp quà trong tay lên: “Em tới giải thích với cô Ôn mà!”
“Không cần thiết!”
Hoắc Minh cúi đầu châm một điếu thuốc lá, chậm rãi hút một hơi rồi nói với Kiều An: “Tối hôm qua tôi đã nói rồi, sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu vẫn luẩn quẩn trong lòng thì có thể gọi điện thoại cho bạn thân hay gì đó, nếu vẫn không được nữa thì tới bác sĩ tâm lý.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều An tái nhợt.
Dáng vẻ kia thực sự khiến đàn ông phải đau lòng.
“Hoắc Minh, anh thực muốn phá hỏng tình cảm từ nhỏ tới lớn của chúng ta chỉ vì một người phụ nữ không liên quan gì sao?”