Hôm nay là ngày rất quan trọng của cô, bố và dì Nguyễn cũng sẽ đến, Hoắc Minh cũng nói muốn gặp họ. Tuy rằng cô cố gắng giữ vững lòng mình, nhưng cô biết trong lòng mình có hơi chờ mong.
Có lẽ vì Hoắc Minh đối xử với cô khác trước.
Có lẽ lần này anh thật lòng…
Ôn Noãn ngồi trong xe, gửi tin nhắn cho anh.
[Tôi đến khách sạn đây, anh đến thì nhắn tin cho tôi.]
Sau khi gửi tin, khoảng chừng 10 phút sau, Hoắc Minh trả lời một chữ [Được]. Ôn Noãn biết hôm nay anh bề bộn nhiều việc nên không quấy rầy nữa.
Cô lái xe một mình đến khách sạn.
Bố mẹ và bạn bè đã tới, Ôn Noãn đi tiếp đón một vòng.
Dì Nguyễn đợi cả buổi không thấy Hoắc Minh đâu thì kéo Ôn Noãn qua lặng lẽ hỏi: “Luật sư Hoắc đâu? Không phải đã nói sẽ đến sao?”
Ôn Noãn cười khẽ: “Anh ấy có một phiên tòa nên có thể sẽ tới muộn một chút.”
Dì Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
“Ra vậy, dì còn tưởng hai con lại giận nhau.”
Ôn Noãn không lên tiếng, nhưng khóe mắt đuôi lông mày của cô đều toát ra dáng vẻ phong tình mà phải được đàn ông nuông chiều mới có, dì Nguyễn cũng là người từng trải, nhìn kỹ một chút liền không hỏi nữa.
Lúc này, chị Lê lại đây.
Cô ấy đang cầm trên tay danh sách quà tặng.
“Có hai khoản tiền mừng, chị cảm thấy không thích hợp nên lại nói cho em biết.”
Ôn Noãn không suy nghĩ nhiều, cầm lấy: “Có vấn đề gì ạ?”
Nhưng sau khi xem xong cô im lặng.
Một khoản là của Cố Trường Khanh, năm triệu.
Một khoản là của Khương Duệ, không nhiều không ít cũng là năm triệu.
Chị Lê ho nhẹ một tiếng: “Hai người bọn họ đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau hay là đang tranh đua thế?”
Ôn Noãn nghĩ: “Cái này quả thật không thể nhận, sau này trả lại cho bọn họ.”
Chị Lê giơ ngón cái lên, sau đó lại khen cô xinh đẹp: “Em rất hợp mặc váy màu nhạt, mỗi lần mặc đều khác với người khác, có lẽ là do làn da! Làn da của em rất mịn màng.”
Ôn Noãn nở nụ cười.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ rưỡi.
Đợi lát nữa, Hoắc Minh chắc là sắp tới…
Cô không muốn quấy rầy công việc của anh, nên không gọi điện thoại qua.
Chín giờ……
Chín giờ rưỡi……
Hoắc Minh vẫn chưa tới, dì Nguyễn có chút không nhịn được, kéo Ôn Noãn qua hỏi nhỏ: “Sao cậu ấy còn chưa tới? Bố con đã hỏi rồi đấy.”
Ôn Noãn đi ra sân thượng, gọi điện thoại cho Hoắc Minh.
Điện thoại di động của anh tắt máy…
Sắc mặt Ôn Noãn từ từ trắng bệch.