Anh không kìm được mà muốn hôn cô.
Trong lòng Ôn Noãn hơi mâu thuẫn, cô nghiêng đầu không cho anh hôn, giọng nói rời rạc lộn xộn.
“Hoắc Minh…”
“Tôi buồn ngủ… Anh đừng… làm vậy.”
“Hoắc Minh, tôi không muốn!”
Cuối cùng cô cũng nói ra lời thật lòng, Hoắc Minh chống tay, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Anh biết cô bận tâm đến điều gì!
Mắt của anh đen như mực, nhìn chằm chằm cô, lại không thể dằn lòng được mà cúi đầu dùng mũi cọ mũi cô.
“Ôn Noãn, tôi chưa từng chạm vào cô ta.”
“Trước kia không, bây giờ càng không.”
Ôn Noãn bị nói trúng tim đen, cô vừa khó xử vừa xấu hổ, dứt khoát quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh: “Sao tôi biết!”
Đêm nay, tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh cắn nhẹ chóp mũi cô.
Mềm mềm, thật đáng yêu…
Giọng điệu của anh có chút bỡn cợt: “Tôi có thể chứng minh, cô giáo Ôn có muốn thử hay không?”
Anh vừa nói vừa nắm tay cô đặt lên người mình.
Ôn Noãn khẽ hét lên rồi nhẹ nhàng giãy giụa.
Cô càng phản kháng, Hoắc Minh càng cảm thấy thú vị, kích thích.
Anh đùa với cô: “Giờ đã biết chưa? Tôi không có hơi sức mà làm với người phụ nữ khác, đều tích lũy hết cho cô giáo Ôn, khi nào cô giáo Ôn bằng lòng thì nói với tôi một tiếng…được không?”
Ôn Noãn bị bắt nạt đến suýt khóc.
Sống mũi thẳng tắp đỏ ửng…
Hoắc Minh kề sát vào trong tai cô, nói ra yêu cầu không biết xấu hổ.
Ôn Noãn không chịu nhưng anh mạnh đến đáng sợ nên cuối cùng cô cũng ỡm ờ đồng ý.
Đang lúc say tình, điện thoại anh vang lên.
Trên điện thoại không có lưu tên nhưng Ôn Noãn đoán được đó là Kiều An.
Cô quay lưng lại khẽ nói: “Anh bắt máy đi!”
Hoắc Minh nhìn thoáng qua, sau khi cúp máy thì tắt nguồn.
Anh không tiếp tục trêu chọc cô mà chỉ ôm cô từ phía sau.
“Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta sẽ vẫn giống như trước đây, được không?”
Ôn Noãn im lặng.
Nhưng đêm nay biểu hiện của anh rất tốt khiến cô càng thích anh hơn. Lúc này, anh còn xuống nước lấy lòng cô, sao cô không động lòng được chứ.
Cô hết sức dè dặt, không trả lời anh.
Thế nhưng khi anh xoa cơ thể cô, cô lại không từ chối nữa.