“Anh về nhà với em đi, ở nhà em có hai chai rượu, chúng ta có thể vừa thưởng rượu vừa đắp chăn nói chuyện…”
…
Kiều An trực tiếp quyến rũ anh trước mặt Ôn Noãn.
Vừa giả vờ yếu đuối, vừa tỏ ra đáng thương…
Làm Ôn Noãn cảm thấy hổ thẹn không bằng cô ta!
Ôn Noãn cảm thấy thật đáng tiếc, ly cà phê lúc nãy không đủ nóng! Nếu không cô nhất định phải cho Kiều An biết thế nào là xã hội hiểm ác!
Hoắc Minh nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Thời gian qua lâu như vậy mà cô trông không có vẻ gì là muốn giải thích, hình như là thật sự muốn đẩy anh ra.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn Kiều An.
“Tôi đưa em đến bệnh viện xử lý vết thương.”
Kiều An không chịu.
“Anh Minh, sao anh không xót em gì hết vậy! Em muốn rượu vang đỏ, em muốn anh an ủi em!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Anh ra ngoài trước, thản nhiên nói: “Vậy để Ôn Noãn xót em nhé! Kỹ năng băng bó của cô ấy rất tốt.”
Kiều An giận dỗi dậm chân.
Cô ta sợ Ôn Noãn…
Cô ta thật sự không hiểu nỗi, Ôn Noãn chỉ là người phụ nữ được anh Minh nuôi, không phải nên khom lưng uốn gối trước tiểu thư danh gia vọng tộc như cô ta hay sao?
Sao có thể dám hắt cà phê lên người cô ta chứ!
Hoắc Minh đợi ở bên ngoài rất lâu.
Đợi đến khi Kiều An đi ra, anh vẫn chưa thấy Ôn Noãn ra ngoài.
Anh lại bước vào trong: “Em không đi à?”
Ôn Noãn đã dọn dẹp xong vết bẩn, tiếp tục cho hạt cà phê vào máy, thản nhiên nói: “Mình anh đi là được rồi, hai người có thể tiện thể ôn lại chuyện xưa.”
Hoắc Minh nghe ra giọng điệu giận cá chém thớt của cô!
Hai hôm nay bọn họ ở chung rất hòa hợp, hơn nữa đêm đó ở khách sạn, anh quả thật rất thoải mái, cơ thể Ôn Noãn không thoải mái lại bị Kiều An chơi xấu, cô có chút bực bội cũng là chuyện bình thường!
Hoắc Minh tiến tới, ôm cô từ phía sau.
“Giận à?”
“Em đổ cà phê lên người cô ấy, anh còn chưa giận em mà.”
“Anh trở về với em, nhé? Em muốn uống rượu vang đỏ hay là cà phê, chúng ta vừa uống vừa đắp chăn nói chuyện, được không?”
Ôn Noãn khẽ cắn môi.
Anh thật không biết xấu hổ!
Đồng thời cô cảm thấy xót xa, dù là cô hay Kiều An thì Hoắc Minh đều không xem ra gì.