Một dáng người mảnh khảnh mặc chiếc váy dài màu đỏ rực, lay động phập phồng, mái tóc đen dài xõa ngang eo, vẻ đẹp nóng bỏng như lửa.
Hoắc Minh mặc bộ vest màu đen đang nhìn cô ta…
Nam nữ si tình, mãnh liệt đầy cảm xúc.
Ôn Noãn nghiêng đầu cười nhẹ.
Hoắc Minh nói cô là Morning Dew của anh.
Không, cô không phải!
Kiều An mới là hoa hồng đỏ của anh, còn cô chẳng qua là món cháo nhạt mà Hoắc Minh đã nếm qua, không có gì đặc biệt…
Xung quanh thật yên tĩnh.
Ôn Noãn chứng kiến tình cũ tái hợp sau thời gian dài vắng bóng.
Ánh mắt Hoắc Minh phức tạp, xen lẫn đau đớn, bàng hoàng và kinh ngạc…
Ôn Noãn không biết anh có còn yêu Kiều An hay không, nhưng cô nhận ra chắc chắn Hoắc Minh đang căm hận.
Hận cũng là mặt khác của tình yêu.
Anh chưa bao giờ quên Kiều An.
Cố Trường Khanh bên cạnh lên tiếng mỉa mai: “Ôn Noãn, có phải bây giờ em cảm thấy rất khó chịu hay không?”
Ôn Noãn cười lạnh.
“Cố Trường Khanh, chế nhạo tôi thì có thể mang cho anh niềm vui gì? Bây giờ không phải anh đang hạnh phúc lắm sao? Hẳn là cả người tỏa ra ánh sáng tình yêu mới đúng chứ”
Cố Trường Khanh chậm rãi xiết chặt ngón tay.
Hắn nhận được gì rồi?
Hắn hạnh phúc gì rồi?
Hắn mất đi người phụ nữ mình yêu bốn năm, nhìn thấy cô ở chung với người đàn ông khác!
Tất cả chuyện này đều do chính hắn gây ra! Hoắc Minh nói không sai, chính Cố Trường Khanh tự tay đưa Ôn Noãn đến bên Hoắc Minh!
Chính hắn… đã đánh mất cô!
Yết hầu Cố Trường Khanh khẽ nhúc nhích.
Hắn mất tự chủ nói: “Ôn Noãn, anh có thể từ bỏ tất cả! Chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Ôn Noãn đột ngột ngước mắt lên!
Trong mắt cô hiện lên sự hoài nghi.
Cố Trường Khanh… Tại sao hắn lại nghĩ bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu? Hắn giẫm đạp lên cô, nhẹ nhàng nói xin lỗi, sau đó nhặt lên rồi tiếp tục như trước?
Thật nực cười!
Hai mắt Ôn Noãn đỏ hoe, môi run rẩy.
Cô nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh, chưa bao giờ hận hắn như lúc này!
Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Hoắc Minh Châu gọi: “Cố Trường Khanh, Ôn Noãn, hóa ra hai người ở đây…
Tiếng nói này cũng làm kinh động đến đôi tình nhân cũ.