Trong thang máy.
Hai mẹ con họ ở riêng với nhau, bà Hoắc nói những lời thật lòng.
“Hoắc Minh, nhìn thấy con ổn định mẹ rất vui! Nhà của chúng ta không cần phải kết hôn để thêu hoa trên gấm, mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc. Ôn Noãn là một cô gái tốt, mẹ thấy rõ con bé rất thích con… Con cũng nên chiều con bé một chút, dù sao con cũng lớn hơn con bé bốn tuổi!”
(*): Khiến cho sự vật, sự việc càng đẹp hơn.
Yết hầu Hoắc Minh lăn lộn.
Anh khẽ dạ.
Lúc bà Hứa sắp lên xe, bà quay đầu lại.
Bà do dự một chút nói: “Hoắc Minh, Kiều An đã trở về!”
Thân thể Hoắc Minh cứng đờ.
Kiều An… đã trở về!?
Đôi mắt đẹp của bà Hoắc mang theo một chút lo lắng: “Nghe chú Kiều con nói cô ấy đã qua tuổi ham vui, hiện tại đang đính hôn, đối phương là một ông trùm trong giới giải trí. Hoắc Minh, mẹ biết thời gian qua con không thể quên được, nhưng đó là chuyện của tuổi trẻ, sau ngần ấy năm cũng nên buông bỏ! Ôn Noãn là một cô gái tốt, con đừng làm tổn thương trái tim con bé.”
Hoắc Minh nắm chặt ngón tay, rồi sau đó thả lỏng.
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười lạnh nhạt: “Mẹ yên tâm, con biết ạ.”
“Chỉ sợ con sẽ như xe bị tuột xích!” Bà Hoắc lo lắng: “Dáng vẻ xinh đẹp, tính tình tốt, lại tuổi Mèo, cầm đèn lồng khắp nơi cũng không thấy được… Hoắc Minh, nếu con để mất con bé, mỗi ngày mẹ sẽ tìm đến con mà khóc đấy!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Lúc này Bà Hoắc mới lên xe và rời đi.
Hoắc Minh nhìn theo chiếc xe phía xa, anh không lên lầu lập tức mà ở dưới lầu hút vài điếu thuốc.
Kiều An… đã trở về…
Con ngươi Hoắc Minh đỏ bừng.
Sao cô ta lại dám trở về?
Anh và Kiều An, cũng nhờ mối quan hệ của cha mẹ mà có thể coi như thanh mai trúc mã. Anh thích sự xinh đẹp và nhiệt huyết của Kiều An, anh tôn trọng cô ta và không bước qua ranh giới, anh muốn giữ lại sự tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn…
Thất tịch năm ấy khi tốt nghiệp, anh đã bay mười tám tiếng để đến Anh Quốc, nhưng khi mở cửa căn hộ, anh chứng kiến Kiều An và một người đàn ông đang lăn lộn với nhau.
Sàn nhà, đầy những dấu vết của họ…
Dù Kiều An khóc lóc van xin, cam đoan không bao giờ tái diễn, nhưng họ vẫn chia tay.
Hoắc Minh trở lại căn hộ, lên lầu.
Mặt không chút thay đổi lấy một hộp nhung nhỏ ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Vốn dĩ hôm ấy anh định cầu hôn Kiều An, nhưng không cần nữa, sau này chuyện đó cũng sẽ không xảy ra … Dù là Kiều An hay một người phụ nữ khác.
Hoắc Minh đã không còn hy vọng nào vào hôn nhân, suốt những năm qua, không phải không có phụ nữ phù hợp.