Cả đêm chỉ lo ‘làm’ nên xém quên mất việc quan trọng.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng sờ má Ôn Noãn: “Nếu sáng nay em có rảnh thì đi chọn vài bộ váy dự tiệc nhé?”
Ôn Noãn nửa quỳ, dịu dàng thắt cà vạt cho anh.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam mà anh đã cởi tối xuống qua, hiện tại cúi xuống tự động lộ ra không ít cảnh nóng bỏng. Hoắc Minh vốn đã nhiều dục vọng, lúc này không nhịn được mà nheo mắt lại.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, hơi thở có chút rối loạn.
Ôn Noãn đỏ mặt, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Lần trước tôi đã mua mấy bộ váy, chắc có thể dùng được.”
Hoắc Minh cau mày, dường như hơi không vui.
Nhưng giọng điệu anh lại dịu dàng: “Tôi sẽ nhờ thư ký Trương mang đến!”
Ôn Noãn thấy sắc mặt anh không vui lắm, đoán rằng anh chê cô hiểu biết ít. Bản thân Ôn Noãn cũng biết điều này, vì dù sao gia đình cô cũng chỉ là tầng lớp trung lưu, còn lâu mới trở thành gia đình quyền thế.
Lúc này, cô không diễn tả được cảm giác trong lòng, từ chối cũng không ổn mà không từ chối lại càng tệ hơn.
Cô hiểu rõ rằng không phải lúc nào Hoắc Minh cũng nghĩ tới tâm trạng của cô.
Cô thắt cà vạt xong, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn…
Bầu không khí ngưng đọng.
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Em giận à? Tôi chỉ nhờ thư ký Trương mang đến cho em để em không phải lựa thôi. Nếu em không thích thì có thể gọi Bạch Vi đi xem cùng em.”
Ôn Noãn cảm thấy anh rất coi trọng bữa tiệc này, cô cũng biết đồ mình chọn sẽ không lọt vào mắt anh.
Nghĩ trước nghĩ sau, cô khẽ mỉm cười: “Để thư ký Trương mang đến đi, cô ấy rất có khiếu thẩm mỹ.”
Hoắc Minh không kiên trì nữa.
Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, dỗ dành: “Đừng giận tôi chỉ vì chút việc cỏn con thế này, được không?”
Ôn Noãn không phải là người không biết điều, nhưng câu nói vô ý của anh lại nhắc nhở cô mối quan hệ của họ dù sao vẫn không bình đẳng.
Hoắc Minh nắm quyền chủ động.
Anh muốn làm gì đều là lẽ chính đáng…
Giống như vừa nãy thím qua đây, cô không muốn tiếp tục làm nhưng Hoắc Minh lại muốn cô phục vụ anh… Anh chưa tận hứng nên tính tình không tốt, cô vẫn phải chịu đựng.
Tâm trạng Ôn Noãn thật phức tạp.
Cô cảm thấy hơi tủi thân nhưng lại không thể nói ra. Mối quan hệ này vốn là như vậy, cô sống ở đây chỉ để làm anh vui vẻ, làm sao cô có thể mong đợi anh luôn dỗ dành, nhường nhịn cô
Hoắc Minh biết cô thật sự không vui.
Gần đây, anh và cô sống chung rất ổn, hơn nữa anh rất thích làm chuyện đó với cô nên cố nhịn để dỗ dành cô: “Tối nay tôi mang cho em một sợi dây chuyền nhé? Trước đây trên cổ em hình như có đeo một sợi, sao giờ tôi không thấy em đeo nữa?”
Thật ra anh không nhớ kiểu dáng dây chuyền mà Ôn Noãn đeo, chỉ là bây giờ hai người họ không vui nên tìm chủ đề để nói chuyện.