Cố Trường Khanh lảo đảo đứng lên, mặt biến sắc.
Hoắc Minh cười lạnh: “Là chính cậu từ bỏ cô ấy! Là chính cậu tự tay đưa cô ấy đến bên tôi!”
Môi Cố Trường Khanh bắt đầu run rẩy, thậm chí cả người đều run rẩy, hắn muốn kiềm chế nhưng không làm được.
Hoắc Minh liếc nhìn hắn, lại cười lạnh: “Cố Trường Khanh, hãy thu hồi bộ dáng như bị phụ tình của cậu đi! Làm thế chi đâu?”
Cố Trường Khanh đột nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Minh.
Một bên cổ Hoắc Minh có những vết hôn nhạt… khá nhiều, có thể thấy đã hôn khá lâu mới tạo ra được dấu này.
Yết hầu Cố Trường Khanh nhấp nhô.
Hắn không nhịn được tự hỏi, tối nay họ ‘làm’ bao nhiêu lần?
Hoắc Minh theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn xuống.
Tối nay, khi làm chuyện đó, Ôn Noãn vì không chịu được nên ghé vào vai anh nhẹ nhàng cắn … Lúc đó, cả hai đều thật sự động tình, không khí trong phòng ngủ đều mang hơi thở nóng rát.
Hoắc Minh không phải người đàn ông không biết tốt xấu, anh không nói rõ chi tiết.
Ôn Noãn với anh dù chỉ là quan hệ tạm thời, nhưng anh không có ý coi thường cô, nhất là ở một mức độ nào đó, anh thích cô… Tính tình, kỹ năng nấu nướng và thân hình, các mặt cũng thích!
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc.
Anh nói với Cố Trường Khanh: “Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn! Cậu nên mừng vì Minh Châu vẫn thích cậu, nếu không những việc cậu đã làm sớm đã đưa cậu vào tù.”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hắn đột nhiên hiểu ra: “Cảm ơn anh đã chỉ dạy! Sau này em sẽ trở thành một người chồng tốt, sẽ không để Minh Châu rơi một giọt nước mắt nào.”
Hoắc Minh đã thấy đủ loại người tàn nhẫn, nhưng đối với Cố Trường Khanh, anh vẫn phải lau mắt mà nhìn.
Lúc này còn là dáng vẻ sống dở chết dở, bây giờ liền trở mặt.
Đủ tàn nhẫn! Đủ tuyệt tình!
Hoắc Minh không muốn dính líu với hắn nữa, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là Ôn Noãn gọi tới.
Anh nghe điện thoại trước mặt Cố Trường Khanh.
“Ừ, lát nữa sẽ quay về.”
“Sắp xong rồi … Không phải bảo em ngủ trước à? Sao lại đợi tôi nữa? Hay muốn làm thêm với tôi hiệp nữa?”
Hoắc Minh không che giấu ham muốn của mình chút nào, ngay trước mặt Cố Trường Khanh mà giở trò tán tỉnh.
Giọng nói của Ôn Noãn mềm mại: “Hoắc Minh, tối mai chúng ta lại làm được không?”
Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, tay xiết chặt, xương ngón tay trắng bệch dùng sức đến mức như sắp gãy.
Hoắc Minh lái xe đi.
Cố Trường Khanh vẫn đứng lặng im bên bờ biển.
Gió biển thổi đến, thổi tiêu tan lời nói của Ôn Noãn, nhưng nó đã khắc sâu trong trái tim Cố Trường Khanh.