Ôn Noãn không nỡ để anh đi.
Cô vòng qua cổ anh, hôn môi anh một cách táo bạo…
Hoắc Minh hôn cô một lúc, đôi môi đỏ mọng hạ xuống, anh khẽ nói: “Tôi đi thay quần áo, bị em làm cho ướt rồi…”
Mặt Ôn Noãn xấu hổ ửng đỏ.
Tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt, sau khi thay quần áo xong thì anh lập tức ra cửa.
Anh đi đến Cục cảnh sát.
Tinh thần của Đội trưởng Triệu vô cùng phấn chấn như chào đón thần tài tới, chào hỏi thân mật: “Luật sư Hoắc, thật sự đã phiền sếp lớn phải bò từ chăn ra.”
Anh ta giơ ngón cái lên: “Đã hai giờ sáng, đúng là tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy.”
Hoắc Minh dè dặt cười: “Tổng Giám đốc Cố đâu?”
Đội trưởng Triệu nâng cằm: “Yên tâm, chúng tôi đã tiếp đãi cậu ấy chu đáo.”
Hoắc Minh bước nhanh vào trong.
Bên trong Cục cảnh sát rất náo nhiệt, có vài người đang ngồi bên trong.
Cậu ấm đang cầm hộp mì gói, ăn một cách ngon lành.
Quản lý và Mạn Mạn im lặng ngồi đó, người con gái đeo thắt lưng màu đen, bên ngoài choàng áo vest, toàn thân run rẩy. Cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn lên, sau đó ngẩn ra.
Cô ta chưa từng nhìn thấy người đàn nào điển trai và cao quý như vậy!
Khí chất hào hoa phong nhã làm bật lên vẻ lúng túng của cô ta, như thể một người phụ nữ như cô ta không xứng đáng xuất hiện trước mặt anh…
Ánh mắt Hoắc Minh rơi xuống khuôn mặt cô ta.
Khuôn mặt đó có vài phần giống với Ôn Noãn, Hoắc Minh lập tức đoán ra ngọn nguồn sự việc.
Anh nhìn Cố Trường Khanh rồi cười lạnh.
Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt, trong đôi mắt đen nhánh của hắn có chút khiêu khích khó nhận thấy, có lẽ người khác không nhìn ra nhưng Hoắc Minh thấy rất rõ.
Anh khẽ cười khẩy, không thèm so đo.
“Đội trưởng Triệu.” Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Tôi cần làm những thủ tục gì?”
Đội trưởng Triệu sớm đã chuẩn bị biên lai.
“Luật sư Hoắc chỉ cần ký tên và đóng tiền là được.”
Hoắc Minh liếc nhìn một cái sau đó lạnh nhạt nói: “Mấy người này tôi cũng sẽ nộp tiền bảo lãnh hết, ngoài ra vụ việc tối nay…”
Đội trưởng Triệu hiểu rõ.
Nhà giàu sợ nhất là tiếng xấu truyền ra, đặc biệt là chàng rể không quản được thân mình thật khiến người ta khổ tâm, anh ta lập tức mỉm cười: “Luật sư Hoắc hãy yên tâm, vấn đề này sẽ kết thúc ở đây.”
Hoắc Minh nhanh chóng hoàn tất thủ tục.
Cậu ấm la hét: “Ai cần anh xử lý, tôi không muốn nợ ân tình người khác.”
Đội trưởng Triệu muốn mắng người.