Dường như vì hắn đã quá cuồng si, cô gái sợ tới mức bật khóc.
Thân hình mỏng manh của cô ta run bần bật: “Anh Cố, tôi không phải Ôn Noãn… Tôi là Mạn Mạn.”
Cố Trường Khanh mở đôi mắt say mèm ra.
Trong mắt hắn đỏ bừng, nhìn có hơi khủng bố.
Khuôn mặt nhỏ trong lòng ngực yếu đuối động lòng người, quả thật không phải Ôn Noãn.
Người phụ nữ kia tự tin rực rỡ, nào có vẻ mặt thần thái đáng thương như vậy được! Cố Trường Khanh cắn chặt răng, hắn rất muốn tiếp tục, nhưng cho dù là sinh lý hay là tâm lý đều khiến hắn không thể tiếp nhận người phụ nữ khác.
Cho dù là một gương mặt cực giống với Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh xoay người sang một bên, hắn nửa nằm nửa ngồi liệt trên sô pha, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Cô gái nhìn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh dùng khuỷu tay che mắt lại, giọng nói khàn đặc: “Ra ngoài!”
Quá chật vật!
Thật sự quá chật vật!
Sao Cố Trường Khanh hắn lại rơi vào hoàn cảnh thế này?
Trên khuôn mặt nhỏ của Mạn Mạn còn vương nước mắt, cô ta chậm rãi kéo quần áo lại.
Lúc đứng dậy từ trên sô pha, chân cô ta còn đang run rẩy, không thể đứng nổi, nhưng cho dù vậy cô ta cũng không dám ở lại khiến hắn không vui, mạnh mẽ chống đỡ ra khỏi phòng riêng.
Vừa đóng cửa lại, bên trong đã vang lên tiếng thủy tinh bị ném vỡ vụn.
Còn có tiếng than khóc như một con thú bị thương!
Cô ta nghĩ, hóa ra một người đàn ông thô bạo như thế kia mà cũng thâm tình, cô gái tên Ôn Noãn kia nhất định rất hạnh phúc, được một người đàn ông như Tổng Giám đốc Cố yêu sâu đậm…
Giám đốc nghe thấy âm thanh nên chạy tới đây, vừa thấy cô ta như vậy thì mắng: “Chăm sóc Tổng Giám đốc Cố kiểu gì thế?”
Mạn Mạn cắn chặt môi sắp bật máu.
Cô ta đưa tay ôm lấy thân mình, tựa như làm vậy thì có thể bảo vệ được bản thân, giọng nói cô ta run rẩy: “Ngài Cố xem tôi thành người khác, tôi nói tôi không phải thì bỗng dưng anh ấy nổi giận.”
Giám đốc không kiên nhẫn.
Ông ta nhìn qua ván cửa, sau đó dạy dỗ lại Mạn Mạn: “Chỉ là chuyện cỏn con! Đừng nói Tổng Giám đốc Cố xem cô thành người khác, dù cho hắn có xem cô là một nhánh tỏi, cô cũng phải chịu, còn phải khen Tổng Giám đốc Cố có mắt nhìn nữa! Ở chỗ này kiếm tiền phải khiến khách hàng chơi thật vui vẻ!”
Mạn Mạn cúi đầu không dám phản kháng.
Ban đầu Giám đốc định bắt cô vào nhận lỗi với Cố Trường Khanh, nhưng đúng lúc này khách lại tới chỉ đích danh muốn Mạn Mạn phục vụ rượu. Giám đốc nghĩ ông lớn nào cũng không thể đắc tội nên để Mạn Mạn đi.
Chờ sắp xếp cho Mạn Mạn xong, Giám đốc đi tới xin lỗi Cố Trường Khanh.
Cửa vừa mở ra, mùi rượu bên trong xông nặc mũi!
Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh, tất cả đều là loại rượu Tây tốt nhất … Giám đốc đau lòng!
Cố Trường Khanh lại mở thêm hai bình.