Anh vừa dứt lời, những người khác đã nhỏ giọng xì xào.
Đinh Tranh kính rượu anh còn nói phải lái xe, lúc này thì uống được rồi hả?
Đúng là tiêu chuẩn kép!
Hoắc Minh chẳng hề thấy ngại với chuyện tiêu chuẩn kép này, anh nâng chén rượu của Ôn Noãn lên, ưu nhã uống hết ly rượu vang đỏ, còn Cố Trường Khanh lại nắm chặt chén rượu, xương ngón tay trắng bệch.
Hắn cười lạnh: Bọn họ đã tới mức nào rồi chứ!
Tâm trạng của Cố Trường Khanh không tốt, cũng uống một hơi cạn sạch.
Hắn uống xong, ánh mắt mang theo chút tình cảm lưu luyến xẹt qua Ôn Noãn, Ôn Noãn không dám đối diện với hắn, sợ Hoắc Minh quay về lại xử lý cô.
Hoắc Minh cười nhẹ.
Tướng mạo của anh vốn đã xuất chúng, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền nhạt, rất mê người.
Mấy người phụ nữ ở đây bị anh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, ai cũng muốn nói chuyện đôi ba câu với luật sư Hoắc, đặc biệt là mấy vị phụ huynh học sinh, bọn họ cũng muốn tạo điều kiện cho chồng mình.
Thế nhưng Hoắc Minh chẳng để họ vào mắt, anh chỉ dịu dàng với mỗi mình Ôn Noãn, thái độ đối với người khác lại giống như trăng sáng trên trời cao, chỉ có thể nhìn từ xa.
Không khí lại bắt đầu sôi động, vẫn có người tới đây kính rượu, nhưng chẳng còn ai dám không biết tự lượng sức mình bắt Hoắc Minh uống rượu, lại không thể ngờ được Hoắc Minh lại phá lệ, sau đó cũng uống thêm mấy chén.
Ôn Noãn gắp đồ ăn cho anh: “Uống ít thôi.”
Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút, có vẻ vì uống rượu nên Ôn Noãn cảm thấy ánh mắt anh cũng trở nên khác lạ, trên mặt cô phiếm hồng.
Hoắc Minh xoa nắn tay cô dưới bàn.
Giọng nói anh khàn ấm: “Chờ lát nữa chúng ta đi trước, nhé?”
Ôn Noãn nhìn thấu dục vọng ẩn sâu trong mắt anh, cô khẽ cắn môi dưới, không ngờ được ở nơi công cộng mà anh cũng có thể tán tỉnh cô, thế nhưng cô lại không từ chối được một Hoắc Minh như vậy.
Cô không đồng ý cũng không từ chối.
Hoắc Minh cười, anh đứng dậy chào tạm biệt với mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc, nói đôi lời khách sáo, khiến mấy vị lãnh đạo được sủng mà kinh sợ.
Ôn Noãn thấy dáng vẻ tự nhiên của anh.
Cô nghĩ: Đây rốt cuộc là buổi họp lớp của ai thế!
Đúng lúc này, Đinh Tranh tới đây, vẫn mặc bộ váy bó sát phác họa toàn bộ dáng người kia.
Mặt cô ta ửng hồng, giọng nói mềm mại như nước chảy.
“Luật sư Hoắc phải đi rồi sao?”
Ôn Noãn ở bên cạnh Hoắc Minh, tất nhiên có thể nghe thấy toàn bộ.
Cô rất bội phục Đinh Tranh.
Chẳng những có thể quăng hết thể diện, bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng rất mạnh, cô không khỏi nhìn về phía Hoắc Minh, muốn biết anh có bị Đinh Tranh hấp dẫn hay không…
Hoắc Minh không đáp lời.