Đó là di vật duy nhất mà mẹ Ôn Noãn để lại cho cô.
*
Hoắc Minh ở lại văn phòng thêm vài ngày.
Thứ sáu, anh gọi điện cho Ôn Noãn nói mình sẽ về nhà, mặt Ôn Noãn hơi ửng đỏ: “Biết rồi.”
Hoắc Minh và cô đã vài ngày không gặp nên anh hào hứng tán tỉnh.
“Vui đến vậy, nhớ tôi rồi à?”
“Nhớ tôi ở chỗ nào nhỉ?”
…
Ôn Noãn thấy anh đúng là mặt dày.
Luật sư Hoắc bề ngoài thì chững chạc đàng hoàng, bên trong thì phóng đãng.
Ôn Noãn không muốn rơi xuống thế hạ phong nên nhẹ nói: “Chỗ nào cũng nhớ!”
Hoắc Minh ở đầu dây bên kia cứng đờ.
Anh thật sự không ngờ Ôn Noãn sẽ bạo dạn đến vậy, dám chủ động trêu ghẹo anh. Điều này khiến anh càng mong đợi cuộc tình tối mai hơn, mặc dù Ôn Noãn từng ám chỉ mình chưa từng làm vậy với bất kỳ ai, nhưng Hoắc Minh chỉ cảm thấy đó là tình thú giữa nam và nữ.
Không thể xem là thật được!
Yết hầu Hoắc Minh nhấp nhô: “Bé con nghịch ngợm!”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Để tôi xả nước tắm giúp anh!” Nói rồi cô cúp máy.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh cong lên, kéo lấy cà vạt.
Anh lập tức tắt máy tính, cầm áo khoác lên bước ra ngoài. Thư ký Trường thấy anh thì thoáng bất ngờ, cô ấy cứ tưởng luật sư Hoắc sẽ qua đêm lại đây.
Tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.
Anh ký một tờ chi phiếu trị giá năm mươi nghìn rồi đưa cho mấy người thư ký Trương để liên hoan, coi như đền bù cho khoảng thời gian làm việc vất vả trước đó.
Lúc anh ký chi phiếu, gương mặt tuấn tú còn nở nụ cười nhạt.
Đẹp hớp hồn!
Thư ký Trương thầm nghĩ: Trông gió xuân phơi phới chưa kìa, chắc chắn là đang vội về nhà gặp cô Ôn! Xem ra luật sư Hoắc rất thích cô Ôn. Cô ấy còn chưa thấy luật sư Hoắc đưa phụ nữ về nhà bao giờ đâu.
Hoắc Minh đang chuẩn bị lái xe về nhà thì điện thoại vang lên.
Nhìn qua thì là đương sự của vụ án.
Đương sự của anh run rẩy nói: “Luật sư Hoắc, đối phương đột nhiên có chứng cứ mới, rất bất lợi cho tôi!”
Hoắc Minh siết nhẹ vô lăng.
Anh nhíu mày: “Gửi tài liệu cho tôi!”
Cúp điện thoại, anh lập tức nhận được tin nhắn, quả nhiên rất khó giải quyết.
Hoăc Minh là kiểu đàn ông rất coi trọng sự nghiệp, anh không cần nghĩ ngợi đã xuống xe, quay về công ty thông báo tăng ca.
Hiện trường tràn ngập tiếng kêu rên.
Mãi đến ba giờ sáng, Hoắc Minh mới nhớ ra đã đồng ý với Ôn Noãn sẽ về nhà, có lẽ Ôn Noãn đã nấu cơm và chuẩn bị nước tắm cho anh rồi.