Im lặng nhét cô vào ghế phó lái, sau khi đóng cửa xe thắt dây an toàn cho cô xong, bản thân sải bước đi vòng trở về ghế lái.
Động tác của anh quá nhanh, bên này Niên Nhã Tuyền mới vừa cởi dây an toàn ra, cửa ghế lái bên kia đã bị đóng lại, đồng thời bốn cánh cửa xe cũng bị khóa lại.
* * *
Sau năm phút xe khởi động, người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: "Nếu em giận vì Lam Anh San, thật sự không cần thiết."
Cô gái yên lặng, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Hoắc Lăng Trầm nhìn cô một cái, giữa chân mày mơ hồ hơi đau, rốt cuộc anh nên nắm bắt cô thế nào đây?
Trở lại biệt thự, xe mới dừng lại, Niên Nhã Tuyền mở cửa xe liền xông ra ngoài. Trở về phòng khóa trái cửa lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Lăng Trầm vặn chốt cửa phòng Niên Nhã Tuyền, biết cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong. Nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn ba giờ rồi, hôm nay để cô nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai nói.
Trở về phòng, Hoắc Lăng Trầm gọi điện thoại cho Hàn Tiêu, tóm tắt chuyện vừa mới xảy ra với anh ta. Đối với một người đàn ông mà nói, một vài chi tiết vẫn bị bỏ quên, ví dụ như anh quên đã cùng Lam Anh San vào phòng thật lâu, lại ví dụ như Lam Anh San ngồi ở vị trí phó lái, lại ví dụ như đưa Lam Anh San lên lầu, giúp cô ta giải đề số học cô ta không hiểu..
Cho nên, khi anh nói xong, Hàn Tiêu cũng mơ hồ: "Chẳng lẽ cậu đắc tội với cô ấy lúc ở trên đảo sao?"
Hoắc Lăng Trầm lắc đầu: "Rất rõ ràng, cô ấy bởi vì Tiểu Anh San mới tức giận."
Anh không quên hai câu nói kia của cô.
"A, đó chính là vì cô ấy hiểu lầm quan hệ của cậu và Tiểu Anh San nên ghen. Cậu giải thích với cô ấy, dỗ ngọt là được rồi."
"Nói rồi, đã nói Tiểu Anh San là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm rồi."
"Sau đó thì sao?"
Hoắc Lăng Trầm ném áo sơ mi vào sọt: "Vẫn còn tức giận, về tới nơi thì trực tiếp khóa trái cửa phòng lại rồi."
"..."
Hàn Tiêu cảm thấy loại phụ nữ giống như Niên Nhã Tuyền, đối với đàn ông mà nói, là một kẻ khiêu chiến. Cho nên mới xuất hiện một màn như vậy, một thánh tình lưu luyến hoa thơm, một tổng giám đốc lớn của công ty đa quốc gia, hơn nửa đêm không ngủ để phân tích lý do tại sao cô lại tức giận.
Mấu chốt là ngay cả thánh tình cũng không biết tại sao cô lại tức giận, bạn nói có đáng giận hay không.
Thở dài một hơi, Hàn Tiêu suy đoán lung tung: "Nếu không phải cô ấy đang tranh cãi vô lý, thì chính là tính chiếm hữu quá mạnh, hoặc là tính chiếm hữu quá mạnh mẽ dẫn đến tranh cãi vô lý."
Hoắc Lăng Trầm: "..."
"Thật là thì cách đơn giản nhất chính là làm, làm đến khi cô ấy nhượng bộ không tức giận nữa mới ngừng." Anh ta cũng đã từng đối xử với cô gái kia như vậy.. Có điều đúng thật là rất có hiệu quả.
Đáng tiếc, "Cô ấy vẫn còn là một cô gái bé nhỏ."
Một câu nói của Hoắc Lăng Trầm, khiến cho Hàn Tiêu qua nửa ngày sau mới tìm lại được phản ứng vốn có, khó tin nhảy cẫng lên: "Cậu đừng nói với tôi là giữa cậu và vợ cậu vẫn còn thanh khiết đấy nhé?"
Giờ phút này, nghe Hàn Tiêu hỏi như vậy, Hoắc Lăng Trầm đột nhiên cảm thấy thật mất mặt.
"Hoắc Lăng Trầm, là cậu không được, hay cô ấy là đồng tính, hay là cậu thích đàn ông?"
Anh ta vừa nói xong câu đó liền khiến Hoắc Lăng Trầm tức quá phải chửi thề: "Tôi không có sở thích cưỡng bức phụ nữ, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện ngủ cùng tôi."
Hàn Tiêu: ".. Vậy thì cậu tiếp tục giữ sự ổn định của cậu đi, mẹ nó đừng hơn nửa đêm rồi còn gọi cho tôi, cậu có biết trên giường tôi hiện giờ còn hai người phụ nữ đang chờ tôi không?"
"Hai người phụ nữ? Tiêu Tử, Mộ Thiển Ca có biết không?"
"..."
Bên kia yên tĩnh một lát, chỉ nghe thấy Hàn Tiêu quát một tiếng: "Cút hết ra ngoài cho tôi."
Hoắc Lăng Trầm bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hút thuốc.
Cho đến lúc bên kia vang lên tiếng đóng cửa, Hàn Tiêu mới nặng nề nói: "Cô ấy ở đâu?"
"Vốn dĩ Mộ Thiển Ca đã xuất hiện rồi đấy chứ, nhưng nhìn thấy cậu ôm trong lòng một người phụ nữ đi vào quán bar, liền quay về New Zealand rồi."
Hàn Tiêu hốt hoảng đứng lên khỏi salon, lấy áo vest đỏ của mình, ném cho Hoắc Lăng Trầm một câu: "Người anh em, nếu không muốn cưng chiều người phụ nữ của cậu lên tận trời, thì hãy nhượng bộ cô ấy cho đến khi cô ấy mềm lòng, tôi đi trước đây!"
Trực tiếp cúp điện thoại.
* * *
Niên Nhã Tuyền ngủ một giấc, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới rời giường, choáng váng nhìn quanh phòng của mình, thật lâu sau mới nhớ ra, mình về nhà lúc nửa đêm hôm qua.
Đồng thời cũng nhớ tới chuyện Hoắc Lăng Trầm và Lam Anh San.
Rửa mặt xong, lúc xuống lầu ăn trưa, chuông cửa biệt thự reo lên, thím Lưu mở cửa ra, là Trịnh Phi tới.
Trong tay xách mấy túi xách đi về phía Niên Nhã Tuyền: "Chào buổi trưa, phu nhân."
Niên Nhã Tuyền gật đầu một cái: "Chào anh."
"Phu nhân, đây là đồ tổng giám đốc Hoắc mua, bảo tôi đưa tới cho cô."
Động tác ăn cơm của Niên Nhã Tuyền ngừng lại, nhìn về phía túi xách Trịnh Phi cầm, khi cô thấy rõ nhãn hiệu phía trên, hai mắt sáng lên. Đó là thương hiệu son môi cô vô cùng ước ao và khát vọng, bởi vì quá đắt, một cây cũng đã hơn mấy ngàn, cho nên chưa mua được.
Nhưng mà, "Ý tốt của tổng giám đốc Hoắc tôi nhận, còn quà thì tôi không cần, anh mang về cho anh ta, bảo anh ta đưa cho người phụ nữ khác đi."
Trịnh Phi: "..."
Cậu ta nhịn không được nói đỡ giúp Hoắc Lăng Trầm mấy câu: "Phu nhân, món quà này là do tổng giám đốc Hoắc tự mình lựa chọn lúc sáng nay, tôi chưa từng nhìn thấy ngài ấy tự mình chọn đồ cho cô gái khác."
Niên Nhã Tuyền ăn một miếng cơm, tùy tiện nói: "Quà sinh nhật của Lam Anh San thì sao?"
Trịnh Phi: "..."
Cái này thì đúng là do tổng giám đốc Hoắc tự chọn.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến Lam tiểu thư? Trịnh Phi không hiểu, mặc dù không rõ nhưng cũng không thể phí công đi một chuyến về đây nhưng lại không có kết quả như vậy: "Phu nhân, ngài không biết rồi, sáng sớm nay lúc tổng giám đốc Hoắc ra ngoài sắc mặt rất lạnh lừng, nhưng lúc chọn quà cho cô, tâm trạng khá tốt!"
"Tâm trạng rất tốt? Anh ta cười thật hay là chính miệng anh ta nói với anh tâm trạng rất tốt?"
Trịnh Phi: "..."
Cậu ta chắc chắn và cũng khẳng định, chẳng những phu nhân đang tức giận, hơn nữa còn là rất rất rất tức giận.
Đừng thấy năng lực làm việc của Trịnh Phi rất lợi hại, nhưng đối với việc vật lộn với phụ nữ cũng không có kinh nghiệm, nếu như có thiên phú dỗ phụ nữ, anh ta cũng sẽ không ly hôn, nhất thời cũng không biết nên nói gì: "Cô có biết tổng giám đốc Hoắc, không thích cười.. Tâm trạng tốt hay xấu, cũng sẽ không dùng ngôn ngữ để biểu đạt.."
"Tôi biết!" Niên Nhã Tuyền dứt khoát đáp một câu, khiến cho Trịnh Phi lần nữa không còn gì để nói.
Niên Nhã Tuyền cũng không muốn làm khó Trịnh Phi: "Mang son về cho Hoắc Lăng Trầm đi, tôi không cần!"
Ai ngờ Trịnh Phi trực tiếp đặt son xuống bàn, liền xoay người rời đi: "Phu nhân, ngài có cần hay không, cứ tự mình đi nói với tổng giám đốc Hoắc, tôi chỉ phụ trách giao hàng."
Lời này vừa nói xong, cửa biệt thự cũng bị đóng lại.
Ngoài cửa, Trịnh Phi lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn nắng gắt, bỗng nhiên thấy nhớ Trọng Hải Trình, quan hệ của cậu ta và phu nhân không phải là rất tốt sao? Trợ lý Trọng à, nhanh quay về đi, cậu quay về rồi tôi cũng không cần gánh vác mấy chuyện cực khổ như vật lộn giữa vợ chồng bọn họ nữa.
Trọng Hải Trình đang khuân gạch với mọi người trên công trường xa xôi bỗng nhiên hắt xì một cái, là ai đang chửi cậu ta, hay là nhớ cậu ta vậy. Thật ra thì, anh ta cũng muốn nói là, tổng giám đốc Hoắc, tôi nhớ anh quá, tôi cũng muốn quay về bên cạnh anh..
Suy nghĩ một chút, anh ta cầm điện thoại gọi cho Trịnh Phi: "Trịnh Phi, gần đây quan hệ giữa tổng giám đốc Hoắc và phu nhân thế nào rồi?"