Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 72: Có một loại @Hoắc Lăng Trầm



Người đàn ông uống một ngụm cà phê, lạnh lùng nhìn lướt qua cô gái đang nghiến răng nghiến lợi, tự nhiên thấy hối hận. Hối hận xong, anh lại nhếch môi: "Thế nào? Đêm qua không ăn được nên em rất thất vọng sao?"

Cả khuôn mặt của Niên Nhã Tuyền liền đỏ bừng, cúi đầu uống cà phê nhằm che dấu sự ngượng ngùng của mình, nhỏ giọng nói: "Nói bậy! Chỉ là tôi chưa thấy trai thẳng nào như anh thôi."

Hoắc Lăng Trầm buông ly cà phê xuống, xích lại gần cô gái, âm thanh mê hoặc: "Thật xin lỗi, đêm qua không làm em vừa lòng, tối nay sẽ không như vậy nữa, em muốn tạo hình gì chúng ta sẽ làm tạo hình đó."

Ăn rồi hẳn nói, nuốt đến cuống họng rồi thì cho dù có là tạo hình gì đi nữa, từ khi nào tới lượt anh quyết định?

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoắc Lăng Trầm thấy hối hận đến đau não.

Anh nói một câu tạo hình, cô đương nhiên hiểu được anh có ý gì, đơn giản chỉ là tạo hình tư thế thôi.. Niên Nhã Tuyền ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, lớn giọng phản bác: "Ai nói tối nay sẽ ở với anh, tối nay tôi về nhà, không ở lại biệt thự."

Anh gõ ngón tay hai lần lên mặt bàn: "Vậy thì, sau này em ở chung phòng với tôi, chúng ta là vợ chồng, tôi cũng đã cho em thời gian thích nghi rồi, em nên có thói quen khi ở bên cạnh chồng."

"Không không, không phải, ý của tôi là đến kí túc xá ở cùng bọn Hiểu Kha, không phải ngủ cùng anh."

Anh còn thật sự gật đầu: "Hiểu rồi, cảm ơn em đã nhắc tôi.."

Cô còn chưa kịp nói ra hết, anh ta vẫn tiếp tục nói: "Cảm ơn em đã nhắc tôi chuyện chúng ta vẫn đang ngủ riêng, từ hôm nay trở đi, em sẽ phải ngủ cùng tôi, tôi cũng không ngại đi sang phòng tìm em." Tóm lại là bọn họ phải ngủ cùng nhau, anh đã cho cô quá nhiều thời gian rồi, bây giờ đã đến lúc anh phải ra tay rồi.

Anh cũng cảm nhận được, nếu chờ cô gật đầu đồng ý, đám Hàn Tiêu nhất định sẽ cười xịt khói chọc anh vẫn chưa có lần đầu tiên.

Đối với sự cố chấp và bá đạo của anh, Niên Nhã Tuyền sắp điên rồi, bất lực nằm lên bàn: "Chúng ta đổi đề tài được không, tôi không nói chuyện này với anh nữa."

"Ừm, tối mai cùng tôi đi tham gia một buổi tiệc sinh nhật."

Sinh nhật? Cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Của ai?"

Hoắc tổng kiệm lời như vàng, không nói cho Niên Nhã Tuyền biết ai là chủ nhân của bữa tiệc dù chỉ một chữ, trực tiếp mở máy tính bảng ở bên cạnh ra, đưa tới trước mặt cô.

Lam Anh San, 18 tuổi.

Sau đó thì sao? Xong rồi?

Tư liệu ít như vậy, còn bảo Hoắc phu nhân cô cùng tham gia, có thể nói cô gái này ở trong lòng Hoắc Lăng Trầm không quan trọng, bỏ đi, cô không ép hỏi làm gì.

* * *

Mới vừa trở lại biệt thự, Niên Nhã Tuyền liền nhận được cuộc gọi của Trịnh Hiểu Kha, hai người tám chuyện được một lúc, Niên Nhã Tuyền liền kể hết chuyện Hoắc Lăng Trầm dạy dỗ cô cho cô ấy nghe.

"Sau đó thì sao? Cậu lấy thân báo đáp, buổi tối ngủ cùng Hoắc tổng?"

".. Không." Niên Nhã Tuyền tìm được chỗ phát tiết, hầm hổ chửi thề: "Gã Hoắc Lăng Trầm kia là một tên trai thẳng như sắt thép, thực sự đạt tới cái trình độ thẳng tắp, thật sự! Cậu biết không? Tôi cũng cho rằng là sắp có chuyện phát sinh rồi, nể mặt anh ta là chồng tôi, tôi cũng không thể làm kiêu được đúng không. Kết quả thì sao? Vì mỗi vấn đề tôi nằm trên hay nằm dưới, tôi với anh ta tranh chấp đến nửa đêm, cuối cùng ngủ quên mất!"

"Phụt!" Trịnh Hiểu Kha ở bên kia điện thoại cười muốn bay hàm.

"Cậu đừng có cười! Thật đó, tôi sắp bực chết rồi đây. Anh ta không muốn miễn cưỡng tôi, muốn tôi cam tâm tình nguyện, cuối cùng tôi cũng không chịu thua được, nên tôi với anh ta xoay lưng vào nhau ngủ!" Cô cũng muốn xuống nước đấy chứ, nhưng cô cũng cần liêm sĩ mà, nếu lúc đó anh ta chịu dỗ cô, nói không chừng cô sẽ xuống một bậc, nhưng mà, một bậc anh cũng không cho cô!

Bên kia Trịnh Hiểu Kha cười đến mức nói không ra lời, thiếu chút nữa sặc nước miếng chết. Vất vả lắm mới nhịn cười được, cô mới nói với Niên Nhã Tuyền: "Tuyền Tuyền, tụi mình là con gái, huống chi đối diện với cậu là Hoắc Lăng Trầm, một tổng tài bá đạo quen nắm chủ quyền trong tay, cậu phải làm nũng đáng yểu điệu yêu mới được."

Yểu điệu đáng yêu? Niên Nhã Tuyền càng chán ghét bác bỏ: "Ơ, cậu giết tôi đi! Đến đây, cậu đến đây dạy tôi thế nào là yểu điệu đáng yêu?"

"Hắc hắc hắc, để tôi dạy cậu nhé! Nghe cho kỹ đây, Chồng ơi, người ta đã biết sai rồi mà, anh ôm người ta chút đi có được không nà? Người ta muốn bị anh "chọt chọt" đấy nha!"

"Đợi chút, cái gì gọi mà gọi là "chọt chọt", có nghĩ là gì?" Niên Nhã Tuyền nghe mà lòng rối như tơ vò, nhịn không được phải ngắt lời cô bạn.

Lần này đến lượt Trịnh Hiểu Kha sa mạc lời, ".. Tự đi mà tra Baidu đi, đánh câu "em sẽ bị chọt chọt đấy" có nghĩa là gì."

Niên Nhã Tuyền thật sự lấy điện thoại ra chuyển từ màn hình cuộc gọi sang màn hình chính, bật Baidu lên, nhấn vào chỗ tìm kiếm theo như lời Trịnh Hiểu Kha nói, tìm thử.

Trên đó xuất hiện câu trả lòi hết sức rõ ràng, Niên Nhã Tuyền nhắm mắt lại, lớn tiếng quát, "Tôi biết ngay mà, mồm chó của cậu sao có thể nhổ ra răng voi được chứ."

"Niên Ca à, nếu cậu còn không bị lão tài xế* dắt đi, thì cậu out chắc rồi!"

*lão tài xế: Mình nhớ là có nhắc ở các chương trước rồi

"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, tôi biết bản thân không cách nào làm nũng được, cậu biết đấy, tôi làm không được."

Trịnh Hiểu Kha tất nhiên là biết, tính cách của Niên Nhã Tuyền cô ấy rõ mồn một: "Làm không được, thì phải đi học, nếu không cậu sẽ vụt mất Hoắc tổng đấy! Tôi không nói cậu cũng biết mà đúng không, trên các thế giới này không có bất kì một cô gái nào lại không muốn gả cho một người đàn ông cực phẩm như Hoắc Lăng Trầm này!"

"Thật ra thì tôi cũng không muốn.."

"Cho nên cậu chính là đồ xuẩn đấy a!"

".. Cút"

Giọng của Trịnh Hiểu Kha trong suốt: "Giỡn thôi mà! Đừng giận, nói thật nhé, Nhã Tuyền à sau này cậu nhất định phải giữ chồng cho kỹ vào, nếu bị đứa nào khác cuỗm đi mất thì cậu đừng có tìm tôi khóc lóc."

"Yên tâm đi, sẽ không đâu!" Cô cảm khái khoác tay.

Ý của cô là sẽ không tìm người khác khóc lóc kể lể, còn nếu Hoắc Lăng Trầm bị câu đi rồi.. Hừm.. Kết quả này sao lại có chút mất hứng nhỉ?

Ngồi nấu cháo điện thoại tới hơn tám giờ tối, đã đến giờ Hoắc Lăng Trầm dạy kèm cho cô.

Nhân lúc này, Niên Nhã Tuyền một mình lăn lộn trên giường, nghĩ đến lời của Trịnh Hiểu Kha nói, rồi lại nghĩ tới Hoắc Lăng Trầm. Nếu như cô ngủ với Hoắc Lăng Trầm, có khi nào không cần phải học lắm thứ như bây giờ không?

Lấy điện thoại ra, như một bệnh nhân thần kinh đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân: "Mơ ước của tôi là "ngủ" hlc, khuất phục hlc. Nếu anh ta làm tôi không vui, tôi sẽ bắt anh ta quỳ trên ván. Nếu làm tôi mất hứng, mình sẽ bắt hắn quỳ trên vỏ sầu riêng. Hhhhhh."

Thế cũng chưa đủ, cô còn mở Weibo lên, đăng một bài viết nói là: Nếu trời có tình trời cũng sẽ già, Lăng Trầm "ngủ" tôi đi có được không?

Lâm Uyển Oánh đặt theo dõi trạng thái của cô ở đầu tiên, vừa mới đăng bài xong, bên kia liền xem, lập tức bình luận trả lời Niên Nhã Tuyền: Có một loại @Hoắc Lăng Trầm!

Niên Nhã Tuyền đã thoát khỏi Weibo, không thấy được, ngược lại vẫn còn đang tám chuyện sôi nổi với bạn bè bên Wechat.

Trong vòng bạn bè của Wechat có những đứa bạn tốt, chính là những đứa bạn nhàn rỗi nhiều chuyện, Trịnh Hiểu Kha trực tiếp nhắn tin đến khung chat của nhóm bọn họ @Niên Nhã Tuyền: "Tôi thật sự rất mất mặt vì cậu, đường đường làm vợ người ta ba năm rồi còn chưa "ngủ" được với chồng, từ khi nào mà sức chiến đấu của cậu lại yếu như vậy?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv