Ông ta vừa dứt lời, Hàn Huệ Minh không biết vọt đến từ khi nào, một chân đạp lên đùi tên giám đốc đó: "Má nhà ông, ông dám bắt cô ấy quỳ xuống nhận lỗi? Cũng không nhìn xem cô ấy là ai."
Nói xong, không để ý đến sắc mặt khó coi của giám đốc, đứng đối diện Hoắc Lăng Trầm, chuẩn bị bảo anh giúp đỡ Nhã Tuyền. Nhưng mà nghĩ đến, đây là chuyện của hai vợ chồng người ta, cậu xen vào làm gì chứ.
Cho nên, cậu không nói gì, liền xoay người quay về.
Mọi người bị cậu làm cho một trận ai nấy đều mơ hồ.
Giám đốc thật sự không biết Niên Nhã Tuyền là ai, nhưng nếu Hàn Huệ Minh đã mở miệng, ông ta cũng không cứng nhắc như vậy nữa: "Trước tiên tránh ra hết, để ba vị thiếu gia rời đi." Sau đó ông ta sẽ từ từ giải quyết.
Còn thằng ranh con vừa đạp ông ta, để xem ông ta có đánh gãy chân cậu ta không.
Khoảnh khắc Hàn Tiêu nhìn thấy Hàn Huệ Minh, liền biết thẻ của mình xảy ra chuyện gì, anh ta cũng nhận ra Niên Nhã Tuyền, nhướng mày, bây giờ cứ chờ xem kịch vui vậy.
Nghĩ đến đây, anh ta huých Lê Cảnh Sâm, hạ giọng nói với anh ta: "Nhìn thấy không, người đó, chính là cô gái đập cả sảnh Kim Ngọc Mãn Đường đó, chính là vợ cậu ta."
Lê Cảnh Thâm khinh thường liếc anh ta một cái, cách xa anh ta một khoảng.
Hàn Tiêu tức giận thổi râu trừng mắt, anh ta thực nghi ngờ mình có phải có bệnh truyền nhiễm hay không mà khiến Lê Cảnh Sâm chán ghét mình như vậy.
"Ai u, đây không phải cậu Hoắc, anh Tiêu và cậu Lê sao? Chào các cậu. Chào các cậu. Vừa tụ tập xong đấy sao?" Anh Long nhìn thấy Hoắc Lăng Trầm, trước tiên áp chế cơn tức giận xuống, khách khí tiến lên nghênh tiếp.
Hàn Tiêu đối với người đàn ông sắp chết chắc này, không chút keo kiệt cười với ông ta một cái. Lê Cảnh Thâm nhìn loại người này, chỉ cảm thấy chán ghét giống như kẻ thù, hận không thể bắt ông ta trói lại rồi bắn chết ngay lập tức, sao còn có thể để ý đến gã ta chứ?
"Qua đây." Rốt cuộc Hoắc Lăng Trầm lên tiếng, nhưng không phải nói chuyện với anh Long.
Đối với hai chữ này của anh, mọi người đều có chút mờ mịt, cậu Hoắc đây là đang gọi ai?
Người bị gọi, đương nhiên biết là đang gọi cô, lúc này khí thế phát hỏa trong phòng vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa, nắm góc áo do dự có nên qua hay không.
Một phút sau, cô vẫn là dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước từng bước một đến bên cạnh Hoắc Lăng Trầm.
Vừa lòng nhìn thấy cô đứng bên cạnh mình, Hoắc Lăng Trầm thản nhiên hỏi: "Ai chọc em?"
Đừng thấy bây giờ cô dịu hiền đứng ở đây như thế, vừa rồi lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, cơn giận hơn ba thước trên người cô anh đều có thể cảm nhận được.
Lúc này, cho dù là nữ sinh, hay là giám đốc, hoặc là anh Long, toàn bộ đều thót tim.
Cô gái này.. Có quan hệ gì với cậu Hoắc?
Niên Nhã Tuyền loáng thoáng hiểu được, nếu để Hoắc Lăng Trầm nhúng tay vào việc này, nhất định không phải xử lí bình thường, thầm thở dài một hơi, cô không thích ỷ thế hiếp người, vẫn nên dàn xếp ổn thỏa thì hơn. "Không sao cả, tôi chuẩn bị đi bồi thường."
Hoắc Lăng Trầm biết cô không muốn nói, liền gọi Trịnh Phi ở sau lưng: "Trợ lý Trịnh, đổi tên người đại diện pháp luật ở đây đổi thành Niên Nhã Tuyền."
Cuối cùng, anh lại nói thêm một câu: "Bây giờ đi liên lạc với luật sư đi."
"..."
Uy lực một câu nói của Hoắc Lăng Trầm, có thể so với một quả bom nguyên tử, nổ tung khiến mọi người cả tầng lầu đều yên lặng.
Niên Nhã Tuyền lại kinh ngạc nhìn anh, cả người giống như phát ngốc, một chữ cũng không nói được.
Sau khi hơi kinh ngạc, Hàn Tiêu liền bắt đầu bát quái với Lê Cảnh Thâm: "Súng của cậu làm xong thì chuẩn bị đưa tớ."
Trịnh Phi cũng đè xuống nỗi khiếp sợ, cầm điện thoại gọi cho luật sư, ở ngay trước mặt mọi người nói: "Luật sư Phó, tổng giám đốc Hoắc căn dặn, người đại diện pháp luật của hội trường tư nhân Kinh Đô, đổi thành Niên Nhã Tuyền, anh chuẩn bị đi.. Ừ, thông tin thân phận của cô ấy, tôi sẽ gửi qua email cho anh sau.. Sớm làm cho xong."
"Không không không.." Niên Nhã Tuyền thật lâu mới tìm lại được đầu lưỡi của mình.
Khẩn trương túm lấy tay Hoắc Lăng Trầm, nói có chút không mạch lạc: "Hoắc đại.. tổng giám đốc, đừng.. đừng đùa có được không? Năng lực chịu đựng của tim tôi không tốt."
Ánh mắt Hoắc Lăng Trầm rời khỏi cô, rơi lên người giám đốc: "Chuyện còn lại anh tới xử lý, không xử lý tốt, quỳ xuống xin lỗi cô ấy."
"Vâng, vâng.. Tổng giám đốc Hoắc.. Tổng giám đốc Niên.." Giám đốc bị dọa cho suýt chút thì tè ra quần.
Tối nay, một câu nói của Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền từ một sinh viên, biến thành tổng giám đốc Niên.. lợi nhuận hơn trăm triệu.
"Không phải, Hoắc Lăng Trầm, anh như vậy.."
Tay Hoắc Lăng Trầm phủ lên bàn tay bé nhỏ đang nắm tay mình của cô, nắm trong tay, kéo cô rời đi.
Lần đầu tiên trong đời, Niên Nhã Tuyền dưới các loại ánh mắt hoảng sợ, hâm mộ, đố kị, khó tin.. của mọi người, bị nam thần trong lòng các cô gái đưa đi.
Ừ, tay trong tay rời đi..
Trên chiếc Đế Tước
Sau khi Niên Nhã Tuyền và Hoắc Lăng Trầm cùng ngồi lên xe, Trịnh Phi ngồi ở vị trí phó lái, bảo tài xế lái xe.
Cuối cùng cũng về tới biệt thự, Niên Nhã Tuyền nhẫn nhịn trên cả con đường về nhà, sau khi Trịnh Phi đóng cửa rời đi, tìm được người đàn ông đang uống nước, quang quác nói: "Nếu như vừa rồi anh muốn giải vây cho tôi, tôi thật sự rất cảm kích anh, bây giờ đã đến nhà, tôi hi vọng anh có thể nói với luật sư của anh, đừng sửa tên người đại diện pháp luật."
"Trước mắt tôi chỉ là một sinh viên, hơn nữa còn là người có thể bất cứ lúc nào cùng anh.." Mấy chữ cuối cùng, bị cô cứng rắn nuốt lại.
Bởi vì ánh mắt người đàn ông này như dao, giống như chỉ cần cô nói ra hai chữ "ly hôn", anh sẽ giết chết cô.
Cô thật sự không hiểu: "Ngài Hoắc, tại sao anh không chịu cùng tôi.. Được rồi được rồi, tôi không nói hai chữ kia, đừng trừng tôi. Tôi thật tò mò, chẳng lẽ trên người tôi có bản đồ kho báu sao? Lấy được tôi có thể có được tài sản vô tận à?" Trừ cái này ra, cô thật sự không nghĩ ra lí do gì khiến Hoắc Lăng Trầm không muốn ly hôn.
Hôn nhân của người khác đều dựa vào tình yêu duy trì, giữa hai người họ lại không có tình yêu, nếu như to gan tưởng tượng, có lẽ Hoắc Lăng Trầm đã yêu cô.. Nghĩ tới chuyện này là không thể nào, Niên Nhã Tuyền cũng không nhịn được phì cười ra tiếng.
Sao có thể chứ? Cô cảm thấy loại đàn ông bá đạo như Hoắc Lăng Trầm, tuyệt đối sẽ không thích loại phụ nữ như cô..
Hoắc Lăng Trầm rót một ly nước, đưa cho cô: "Nói nhiều như vậy không khát sao?"
".. Khát." Ừng ực uống một ly nước, cô lại cảm thấy đói. Mặc dù tối nay một bàn lớn thức ăn, nhưng bởi vì trường hợp náo loạn, cô đều không động đũa.
Bây giờ cũng hơn tám giờ tối rồi: "À ừm, tôi muốn ra ngoài ăn chút gì đó, anh muốn đi không?"
Người đàn ông nhìn cô một cái, không phản ứng.
Cô nhìn không hiểu anh có ý gì, lấy điện thoại từ trong túi ra: "Nếu anh không đi, tôi sẽ đi với bạn."
"Đi với ai?"
"Hàn Huệ Minh, có lẽ cậu ta cũng chưa ăn gì cả." Vừa mới tìm được số của Hàn Huệ Minh, điện thoại của cô bị rút mất.
Hoắc Lăng Trầm tắt màn hình điện thoại của cô, đi trước tới cửa biệt thự.
Lúc thay giày, anh nói: "Cầm chìa khóa xe, em lái xe."
"..."
Biết anh uống rượu, cô chỉ ngơ ngác đồng ý.
Xe BMW chậm rãi lái ở lối đi bộ, lúc chờ đèn đỏ, Niên Nhã Tuyền dán mặt vào tay lái, ngoẹo đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần: "Hoắc Lăng Trầm, anh nhanh gọi cho luật sư đi."