Hàn Côn Bằng kể từ khi biết Hàn Huệ Minh sợ Hoắc Lăng Trầm, có một lần sau đó tại bàn cơm, ông ấy còn mở miệng nhờ Hoắc Lăng Trầm có cơ hội thì giúp ông ấy chỉnh đốn lại Hàn Huệ Minh.
Niên Nhã Tuyền phất phất tay, "Thôi đi! Tớ đoán là nếu để Hoắc Lăng Trầm nhìn thấy cái bộ dáng này của cậu, tớ tin chắc rằng anh ấy sẽ trực tiếp cạo sạch cái quả đầu này của cậu, rồi khuyến mãi thêm cho cậu một cước văng thẳng tới Nam Phi nữa."
Nói xong Niên Nhã Tuyền giống như đang nghĩ đến điều gì đó, lấy điện thoại di động ra lặng lẽ chụp Hàn Huệ Minh một tấm, rồi gửi cho Hoắc Lăng Trầm, "Chồng ơi, em cũng muốn thấy anh làm quả đầu này!" Nhắn xong cô vẫn không quên bồi thêm một cái sticker xấu xa.
Hoắc Lăng Trầm nhìn thấy tin nhắn Wechat của Niên Nhã Tuyền, cả mặt tỏ vẻ ghét bỏ, sau đó gọi Trọng Hải Trình vài, bảo cậu ta gọi điện thoại cho Hàn Côn Bằng, "Nói với Hàn tổng, con trai nhà ông ấy dạy hư vợ tôi, bảo ông ấy dắt về dạy dỗ lại!"
Trọng Hải Trình nhỏ giọng hỏi lại, "Đứa nào?"
"Hàn Tiêu thì đang bận dỗ vợ của anh ta rồi."
Trọng Hải Trình hiểu ra, Hoắc tổng đây là đang.. ăn dấm nữa rồi chắc? Thầm lặng cầu phúc giúp Hàn Huệ Minh, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Côn Bằng.
Bên này Niên Nhã Tuyền chưa kịp nhận lại tin nhắn của Hoắc Lăng Trầm, đã bắt gặp người quen. Cô vậy mà lại bắt gặp Lục Hạo Thiên đang ôm một thằng con trai vào lòng, tin đồn Lục Hạo Thiên thích con trai, quả nhiên không phải là giả..Cô lấy điện thoại ra lại chụp cho Lục Hạo Thiên một tấm nữa, cũng ngay lúc đó, bị Lục Hạo Thiên vô tình phát giác. Lập tức buông người đang ôm ra, đi lại đây, "Niên Nhã Tuyền, đưa điện thoại ra đây!"
Niên Nhã Tuyền đắc ý huơ huơ điện thoại trước mặt cậu ta, "Sau này mỗi khi cậu gặp lại tôi mà vẫn trưng cái bản mặt ghét bỏ ra trước mặt tôi, tôi sẽ lấy tấm hình chứng minh cậu thích con trai này, gửi cho thấy hiệu trưởng."
Lục Hạo Thiên lướt gương mặt đang khó coi cực độ nhìn sang người vừa được mình ôm, mặc một bộ quần áo rất bình thường mái tóc ngắn đen tuyền, nhìn cũng không giống đàn ông lắm..
Cậu ta lấy điện thoại ra chủ động gọi điện thoại cho Lục Khải Hàng, "Anh, Niên Nhã Tuyền nói em là gay!"
Không biết bên kia Lục Khải Hàng nói gì đó, Lục Hạo Thiên tức sôi máu chỉ tay vào mặt Niên Nhã Tuyền đến một chữ cũng không thốt nên lời, "Rốt cuộc cô làm cách gì để mê hoặc Hoắc Lăng Trầm, để rồi giờ mê hoặc luôn cả anh trai tôi?"
Mê hoặc? Niên Nhã Tuyền trực tiếp cười ra tiếng, "Cậu có vẻ xem trọng tôi nhỉ? Giờ khoang nói tới Hoắc Lăng Trầm, anh trai cậu thích chị Tống Từ như vậy, cậu bị khiếm thị à?"
"Vậy sao anh tôi lại bắt tôi dù có việc hay không có việc gì cũng đều phải giúp đỡ cô!"
Niên Nhã Tuyền buông tay nhún vai, "Nếu như cậu có thể cho tôi câu trả lời, tôi chân thành cảm ơn cậu!" Lục Khải Hàng vì sao lại đối xử tốt với cô, vấn đề này làm cô xoắn não cũng khá lâu rồi đấy có được không?
Lục Hạo Thiên không làm gì được Niên Nhã Tuyền, cuối cùng chỉ tay vào Hàn Huệ Minh nói một câu, "Một quả đầu tám sắc cầu vồng, sao không đội nguyên cái thảo nguyên Hulunbuir* lên đầu luôn cho khỏe!"
*Thảo nguyên Hulunbuir thuộc thành phố Hulunbuir, nội Mông Cổ, khu tự trị Trung Quốc.
Hàn Huệ Minh lập tức nổi đóa, đang định lên tiếng, thì điện thoại di động trong túi vang lên, lấy ra xem thì ra là bố cậu ta gọi tới, bực bội nhấn nghe, "Bố, con đang có chút việc, con về giờ.."
"Mày cút về đây cho tao!" Hàn Côn Bằng gào vào điện thoại, đủ để mấy người xung quanh đều nghe thấy.
Hàn Huệ Minh hoảng hồn, "Làm sao vậy ạ?"
"Dám câu dẫn vợ của Hoắc Lăng Trầm, cái thằng chó này mày ăn gan báo à, hay là chán sống rồi?"
Hàn Côn Minh trực tiếp khiến Hàn Huệ Minh ngây người, cậu ta nhìn Niên Nhã Tuyền khó hiểu tự lẩm bẩm, "Bố tớ nói tớ câu dẫn cậu."
"Phụt ha ha ha ha ha." Lần này chẳng những đám người Niên Nhã Tuyền cười khặc khặc, ngay cả Lục Hạo Thiên đang đứng tựa vào một cái cây nào đó cũng cười không nhịn được.
Hàn Côn Bằng nghe Hàn Huệ Minh nói vậy, hỏa khí cuối cùng cũng chịu hạ xuống, cẩn thận hỏi lại cậu ta, "Con đang bên cạnh bà Hoắc đấy à?"
"Đúng vậy, chúng con cạnh nhau* cũng khá lâu rồi."
*Từ này có thể hiểu theo hai nghĩa. Một là đang đứng gần nhau. Hai là đang yêu đương với nhau.
Câu nói này, nghe không đúng ý, thì biến thành một nghĩa khác ngay, Hàn Côn Bằng dùng lực đập bàn một cái rầm, "Ai cho mày đi câu dẫn người ta, không thử nhìn lại xem người ta là ai, bà Hoắc người ta sẽ coi trọng mày chắc? Đừng có mà không biết điều, tranh thủ về nhà ngay cho tap! Về đây xem tao có đập chết mày hay không!"
Hàn Huệ Minh bất đắc dĩ, "Không phải, bố à, rốt cục là có chuyện gì vậy, tự dưng nói con câu dẫn bà Hoắc gì chứ?"
"Tao cho người điều tra ra mày đang ở Thượng Dương rồi, mày đứng yên đó đừng hòng đi đâu, bây giờ tao đi kêu người tới còng đầu mày về, chờ đó có người tới đón về ăn đòn!"
Hàn Huệ Minh, "..."
Hàn Huệ Minh còn đang định giải thích tiếp với ông ấy, nhưng Hàn Côn Bằng lại trực tiếp cúp điện thoại.
Hàn Huệ Minh túm lấy cánh tay Niên Nhã Tuyền, "Niên Ca, mau cứu tớ với! Lâu rồi tớ mới thấy lại bố tớ tức giận mãnh liệt như lúc này, tớ có dự cảm, tối nay tớ bị ăn đập chết mất!"
Niên Nhã Tuyền, ".. Tớ cứu cậu kiểu gì được."
"Gọi điện thoại cho chồng cậu đi, bảo chồng cậu nói với bố tớ một tiếng, nói là tớ không hề câu dẫn cậu! Tớ đúng là không có câu dẫn cậu, đúng không?" Hàn Huệ Minh gần khóc tới nơi, nếu để cậu ta phát hiện ra ai nói câu này với bố cậu ta, cậu ta nhất định tìm người chơi chết thằng chó đó!
Những người khác thì cười nghiêng ngả không đứng lên được, Lục Hạo Thiên nhìn trò hay của Hàn Huệ Minh, tâm trạng cũng vui lên đôi chút quay đi tìm bạn gái của mình.
Niên Nhã Tuyền sẽ gọi điện thoại cho Hoắc Lăng Trầm, Hoắc Lăng Trầm có thể đoán ra được, nhấn nút đồng ý nghe máy, "Vừa hay, tối nay có một bữa tiệc, em đi với anh."
"Hả? Ừm, vâng, chuyện là em muốn nhờ anh giúp một việc."
"Anh nhớ là trong tủ quần áo của em có một chiếc áo khoác màu xám tro nhạt, em đi về thử xem xem."
Niên Nhã Tuyền, "..."
Trong tủ có kiểu quần áo gì, cô còn không biết, không đúng, "Chú Hoắc à, em muốn nói chuyện của Hàn Huệ Minh."
Người đàn ông tùy ý vắt hai chân lên bàn làm việc, "Kiểu tóc đó đẹp lắm à?"
"Gì cơ? Anh có ý gì?"
"Cái em gửi cho anh đấy."
"À à, khá là hài hước, khó mà tưởng tượng được nếu anh mà nhuộm cái đầu đó trông sẽ như thế nào nhỉ, ha ha ha ha." Nói xong Niên Nhã Tuyền còn cười thêm một trận.
Hàn Huệ Minh ở bên cạnh đã gấp sắp chết đến nơi rồi, oán thán nhìn cô. Niên Nhã Tuyền còn có tâm trạng tán tỉnh với ông xã, tán tỉnh thì cũng thôi đi, còn cười ha ha ha ha.
"Buồn cười à?"
"Thực sự rất buồn cười, không phải anh xem hình rồi à? Không buồn cười à?"
Giọng nói sâu kín của người đàn ông vang lên, "Niên Nhã Tuyền, em gửi hình chụp một người đàn ông khác cho anh là ý gì, còn bảo anh bắt chước người ta. Em như vậy có thể hiểu là chiếm không được, nên lập ra ý tưởng chế tạo không?" Đem anh ra chế tạo thành hình dáng của Hàn Huệ Minh?
Hả? Là sao?
Không đợi cô lên tiếng lại, Hoắc Lăng Trầm tiếp tục hỏi, "Vậy anh chỉ cao có 1m88 thôi, có phải nên cao thêm hơn mười centimet nữa cho đủ bằng Hàn Huệ Minh không?"
"..."
Cái gì với cái gì, "Anh có ý gì đấy?"
Người đàn ông hỏi lại, "Bình thường em với cái thằng đó cứ khăng khít thì cũng coi như xong đi, bây giờ còn đi gửi hình của thằng đó cho anh, Niên Nhã Tuyền, em dám nói là em không cố ý không?"
* * * Được rồi, dường như cô ngửi thấy mùi chua rồi.
"Em không có ý đó, em chỉ cảm thấy buồn cười thôi mà, em thấy vui nên chia sẻ cho anh vui cùng!" Hàn Huệ Minh đứng bên cạnh cũng sắp nhảy cẫng lên rồi, Niên Nhã Tuyền vẫn chưa tìm được cơ hội nói với Hoắc Lăng Trầm mục đích cô gọi cho anh.
Gửi cho anh ta một tấm hình của một người đàn ông khác, bảo anh ta cười? Đầu của Niên Nhã Tuyền chứa cái gì trong đó nhỉ! "Không muốn cậu ta bị ăn đập thì cũng được thôi, sau này em không được phép đi dạo phố với Hàn Huệ Minh nữa."
Anh không tiếng động nhấn nút gọi điện thoại nội bộ, đợi đến lúc điện thoại bên kia reo lên, anh gọi một tiếng trợ lý Trọng.
*Đúng thực nhỉ chẳng ai bình thường khi yêu. Niên Ca thì gửi hình của một người đàn ông khác cho chồng còn Trầm Ca vì một tấm hình hài hước mà ghen tuông. HHHH