"Của Anh San." Anh ném cho cô một cái tên, rồi đi tới phòng tắm. Ngay khi dấm chua trong bụng Niên Nhã Tuyền dâng sục sôi, anh còn nói, "Lúc trước con bé dùng điện thoại của anh, mật mã khó nhớ, nên con bé tạm thời đổi lại, sau này cứ bận mãi, nên cũng chưa kịp đổi."
Cho nên, đây được xem như anh đang giải thích à?
Anh quay đầu liếc cô một cái, "Sau này những chuyện như thế này, toàn bộ đều giao cho em, ha?" Anh muốn cô dung nhập vào tất cả sinh hoạt của anh, cả tính mạng của anh nữa.
Niên Nhã Tuyền chu mỏ, như vậy còn tạm được, "Được thôi, à đúng rồi, sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?" Cô ngượng ngùng hỏi.
Anh thâm trầm nhìn cô, "Hai vợ chồng mình cũng có duyên nhỉ, ngày hai mươi lăm tháng chín âm lịch."
"Ơ? Cùng một tháng à, sinh nhật anh muộn hơn em có chín ngày, không đúng, sao anh không nói sớm, sinh nhật anh em vẫn chưa tặng quà gì cho anh cả!" Cô từ trên giường nhảy xuống áy náy nói, không để ý tới thận trọng ôm lấy eo của anh.
Anh sờ lấy mái tóc dài của cô cười nhẹ nhàng, "Tặng rồi, hôn sâu."
Hả? Cô nghi hoặc.
Mặc dù rất không muốn nhắc lại chuyện đáng vả mặt thế này, nhưng anh vẫn giải thích cho cô, "Hôm sinh nhật anh, vô ý ném một cô bé xuống biển, cô bé đó nhảy lên thuyền lại hôn anh một cái thật sâu.. Ừm, cứ coi như đó là quà sinh nhật đi."
"Ơ? Như vậy cũng được à? Cái đó không tính.." Cô không ngờ rằng ngày đó là sinh nhật anh, lúc đó anh lại không ngờ rằng cô là Hoắc phu nhân, vợ của mình.
"Tính chứ, đó là món quà sinh nhật lớn nhất của anh rồi." Anh bỗng nhiên ôm ngang cô lên, "Thấy em cứ lưu luyến không rời như vậy, hay giờ mình đi tắm chung đi!"
"What! Không phải, không phải, mau buông em xuống, em không có bệnh ư sạch sẽ, một ngày tắm một lần là đủ rồi! Nhột.. Ha ha, đừng cắn tai em." Vừa rồi trước khi ra ngoài, cô đã ngâm mình trong bồn tắm đầy hương hoa một lần rồi.
Người đàn ông không buông cô ra nhưng đặt cô lên bệ cửa sổ, hôn thêm một cái thật sau nữa, rồi mới chịu thả cô ra.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, Niên Nhã Tuyền đỏ mặt, mở điện thoại của Hoắc Lăng Trầm lên, tìm tới phần mềm Wechat, ấn mở.
Ngay khi cô nhìn thấy tên và ảnh đại diện Wechat của anh, cả người hoàn toàn sụp đổ. Hoắc Lăng Trầm mở vòi sen tắm, vậy mà vẫn có thể nghe tiếng sói tru của cô, "Hoắc Lăng Trầm, anh là một người đàn ông đen tối, một bụng âm mưu, anh kết bạn với em từ lâu rồi, mà không chịu nói với em nick đó là của anh, lại còn muốn cưa đổ em nữa.."
Mở vòng bạn bè của anh lên xem qua hết một lượt những gì cô đăng gần đây, huhuhu, cô đăng tin nói anh là mặt người dạ thú, còn đăng tấm ảnh anh trùm khăn quanh eo lúc mới tắm xong, hơn vậy nữa lúc anh đang giảng bài cho cả lớp, cô nói muốn tán tỉnh giảng viên của mình..
Có biết bao nữ sinh của Học viện Quản lý Kinh tế Việt Thành cũng đăng tin giống với cái tin cuối cùng của cô vậy, cho nên cũng chẳng có mấy ai để ý đến cái tin này của cô, chỉ có Mục Quắc Quắc là mắng cô một trận.
Còn nữa, cái người đàn ông ghê tởm này, còn giả mạo thành người khác đi cua cô.
Đúng! Hoắc Lăng Trầm chính là cái người có nick Wechat tên là H kia..
Sau khi đổi mật khẩu điện thoại thành ngày sinh của mình xong, cô suy nghĩ đến cái gì đó, xong thì mở nhóm chat bạn bè Wechat ra, ném vào một câu, "Đàn ông đều là những cái móng heo lớn."
Hàn Huệ Minh: "Thằng nào chọc cậu?"
Niên Nhã Tuyền hỏi cậu ta, "Cậu biết câu đàn ông đều là những cái móng heo lớn có nghĩa là gì không?"
"Đương nhiên biết! Cậu mới là móng heo lớn ấy!"
Niên Nhã Tuyền may mắn, vẫn may Hoắc Lăng Trầm không thoát Weibo, cũng không thoát ra khỏi vòng bạn bè.. Nhắn tin vào nhóm, "Tôi này vô tình hay cố ý mắng chồng mình, mắng anh ấy là cái móng heo lớn!"
Lâm Uyển Oánh, "Sau đó thì sao?"
Niên Nhã Tuyền: "Sau đó quỷ hẹp hòi mang thù, rồi cả nửa ngày kè kè theo tớ hỏi móng heo là gì."
Hàn Huệ Minh, "Sau đó thì sao?"
Niên Nhã Tuyền đắc ý nhắn lại những gì mình mắng Hoắc Lăng Trầm vào nhóm.
Thư Trạch Nam: "Niên Ca, cùng có chín năm giáo dục bắt buộc như nhau, sao cậu lại có thể ưu tú đến vậy chứ?"
Hàn Huệ Minh: "Mười năm học hành gian khổ, sao không đủ đông chết cóng cậu nhỉ! Sao lại có thể ưu tú như cậu chứ?"
Lâm Uyển Oánh: "Hai kia cướp lời tớ, thôi bỏ đi không so đo với hai người, Niên Ca, sao cậu ưu tú như Ngụy Anh Lạc vậy!"
Trịnh Hiểu Kha trực tiếp gửi tới một đoạn voice chat, cả một đoạn voice chat chỉ có cười ha ha, suốt mười lăm giây..
Niên Nhã Tuyền @ Thư Trạch Nam và Hàn Huệ Minh, "Hai người lo tranh thủ thu hồi tin nhắn lại đi, bằng không tớ đưa cho chồng tới xem, nói hai người bắt nạt tớ!"
Hàn Huệ Minh, "Ê Ê Ê Ê, hai chị em kia cũng trả lời cậu đấy, sao cậu không @ hai người họ đi? Không công bằng!"
Niên Nhã Tuyền gửi lại một cái sticker đắc ý, cũng @ Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh, "Hai người này là thân ái của tớ, còn hai cậu thì không phải! Chỉ khác nhau chút này thôi."
Thư Trạch Nam: "Niên Ca, cậu "hai phai" chồng cậu có biết không?"
Niên Nhã Tuyền vểnh tai nghe ngóng âm thanh nước chảy trong phòng tắm, "Tớ "hai phai" hồi nào, lão Thư cậu đừng có mà bịa đặt, có án mạng đấy."
Tối nay tên kia đã ăn dấm một lần rồi, nếu không phải vừa rồi cô đau khổ cầu khẩn, giờ này cô làm gì còn sức lực nói chuyện phiếm với bọn họ chứ?
Hàn Huệ Minh kém chút từ trên giường nhảy dựng lên, tới gõ cửa phòng Niên Nhã Tuyền, cuối cùng chỉ có thể gửi cho cô một đoạn voice chat nói, "Lại phát cẩu lương cho chúng tớ rồi, tớ mách với chồng cậu, cậu mắng anh ấy là tra nam!"
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm bị mở ra..
Niên Nhã Tuyền muốn hạ âm lượng điện thoại xuống cũng đã trễ rồi.. Cô càng che càng lộ, điềm nhiên như không có việc gì voice chat trả lời Hàn Huệ Minh, "Lâm Uyển Oánh mắng chồng cậu ấy là tra nam á? Lão Thư người ta là học bá tốt biết bao nhiêu chứ, Uyển Oánh như này là không đúng rồi.."
Toàn thể bốn người khác đều im lặng.
Nói được nửa câu, điện thoại lọt vào tay của một người đàn ông.
Tiêu, điện thoại của cô nằm trong tay Hoắc Lăng Trầm rồi! Chết mịe rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Cô liếc mắt thấy Lâm Uyển Oánh phát một đoạn voice lại. Hoắc Lăng Trầm nhìn cô một cái, không chút lưu tình ấn mở, "Niên Ca, chiến hỏa đừng có mà đâm vào người vô tội chứ? Tớ và học bá đang rất hòa thuận, cậu tranh thủ thời gian đi hối lộ Huệ Minh Nhi đi, làm sao đó để bịt mồm cậu ta lại!"
"Hơ hơ.. Chuyện là, chú Hoắc.."
"Chú Hoắc?" Hoắc Trầm lập lại cách xưng hô của cô.
"Không không không, chồng chồng.. Chồng yêu thương.." Cô gái bắt đầu dùng chiêu dễ thương lấy lòng.
Khóa điện thoại lại, người đàn ông mặt không đổi biểu tình ngồi lên giường, cô gái vội vàng bổ nhào vào trong lòng anh nũng nịu, "Anh đừng giận mà, đó là lúc trước khi em với anh chưa thiết lập quan hệ, nói hươu nói vượn."
Hoắc Lăng Trầm nhíu mày, "Đang giải thích?"
Cô gái nghiêm túc gật đầu.
Hoắc Lăng Trầm bất đắc dĩ, "Trong lòng em anh lúc nào cũng hẹp hòi vậy à?"
Niên Nhã Tuyền gật gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu, lúc trước khi mà chưa sống cùng nhau, Hoắc Lăng Trầm hẹp hòi đến mức gặp cô một lần là ác miệng một lần, mỗi lần gặp mặt mà không chơi nhau là không chịu được! Sau khi biết được mối quan hệ thực sự của bọn họ, anh giống như mở cửa hào phóng, chưa từng so đo tính toán với cô chuyện gì, "Đương nhiên là không rồi!"
Cô nháy mắt mấy cái, nếu như anh không tức giận, vậy cô cũng không cần dỗ, một giây sau cô ngồi lại rời khỏi ngực anh, quay lưng lại nằm xuống giường chỗ bên cạnh anh, tiếp tục chơi điện thoại.
"Niên Nhã Tuyền."
"Có mặt." Tại sao phải gọi cả tên lẫn học của cô ra chứ, lâu lắm rồi chưa nghe anh gọi cô như vậy, đột nhiên được nghe lại, cảm giác cứ ngại ngùng.