Rất nhanh Vương Hồng đã chạy tới hỗ trợ.
Nửa giờ sau, Sở Hân bị Lưu Vân và Vương Hồng gọi người mang ra khỏi nhà.
Mắt cô bị vải đen che lại, miệng bị nhét khăn, cô lại bị câm, lúc này thật sự không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta làm gì thì làm!
"Tốt lắm, chính là nơi này." Tiếng nói chói tai của Lưu Vân vang lên lần nữa.
Mà Sở Hân lại ngửi thấy một mùi hôi thối.
Lưu Vân dùng sức giật miếng vải đen trên đầu Sở Hân xuống, cũng tháo dây thừng trên người cô ra!
"Sở Hân, con xem đi, đây là tìm người mà mẹ tìm cho con, chắc con rất hài lòng đúng không." Trên mặt Lưu Vân lộ ra một nụ cười xấu xa.
Sở Hân chậm rãi mở mắt, ánh sáng chói mắt chiếu vào cô, Sở Hân bị lóa đến mức không mở mắt ra được, nhưng giây kế tiếp, Sở Hân lại nghe thấy tiếng nói ngây ngơ của một người đàn ông.
Gã cười khì khì, nghe rất khủng bố.
Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, cô lập tức nhìn thấy một người đàn ông vẻ mặt dơ bẩn. Sở Hân sợ hãi mà lảo đảo vài bước về phía sau.
"Sở Hân, con đừng sợ!"
Lưu Vân lập tức đi tới phía sau Sở Hân, mặt ngoài thì đang dùng tay đỡ hông của cô, nhưng bà ta đâu có ý tốt này!
Lưu Vân dùng sức nhéo lên lưng Sở Hân một cái, Sở Hân nhịn không được đau đớn kêu lên một tiếng.
"Đến đây, Cao thiếu gia, cậu tới nhìn xem cô vợ mà tôi giới thiệu cho cậu thế nào?" Dì Vương mở miệng nói trước, nụ cười ác độc trên mặt bà ta làm đáy lòng Sở Hân phát lạnh.
Cô muốn chạy, nhưng lại chạy không thoát.
"Tốt, tốt!" Cao thiếu gia vẫn cười khúc khích.
Sở Hân sợ đến mức không ngừng run rẩy, hai tay siết chặt lại với nhau, trong lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi.
"Nhưng Cao thiếu gia, tôi có một chuyện phải nói rõ với cậu trước." Lưu Vân làm bộ ra dáng ngại ngùng mà nói.
"Cô gái này là người câm, cậu đừng ghét bỏ." Lưu Vân nói.
"Không, không có việc gì!"
Tên ngốc này ngốc muốn chết, sao lại để ý cô vợ mà mình vất vả lắm mới tìm được là người câm chứ?
"Vậy Cao thiếu gia, chúng ta tính sổ sách đi, đây là cô gái mà tôi vất vả lắm mới tìm tới." Hai ngón tay của Lưu Vân nhẹ nhàng xoay chuyển một chút, cứ như đang ám chỉ Cao thiếu gia.
"Cho, cho tiền các bà!" Cao thiếu gia vừa nói, vừa lấy ra một xấp tiền mặt từ tủ sắt, sau đó đưa cho Lưu Vân chi phiếu một trăm vạn.
Đương nhiên, toàn bộ hành trình đều được nhà thầu Cao Cường nhìn thấy hết. Tuy rằng hiện tại Sở Hân rất chật vật, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ của Sở Hân, Cao Cường rất hài lòng với Sở Hân.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Lưu Vân cũng rất hài lòng với tiền!
Khi Lưu Vân nhìn thấy số tiền kia thì trong mắt đã không ức chế được vui sướng.
Sở Hân trực tiếp tủi nhục đến chảy nước mắt, cô vốn nghĩ về nhà là được mẹ yêu thương an ủi, không ngờ hiện giờ lại bị mẹ mình bán cho một tên ngốc.
Cô đã trở thành công cụ giao dịch của mẹ, Sở Hân lập tức cảm thấy cuộc đời mình như rơi vào bóng tối, giờ khắc này, lòng cô đau như dao cắt!
"Vậy Cao thiếu gia cứ hưởng thụ cho đã đi, chúng ta sẽ không quấy rầy thú vui của cậu."
Lưu Vân cầm tiền xong thì sắc mặt trở nên càng ghê tởm xấu xa.
Sau khi Lưu Vân cùng dì Vương rời khỏi, Cao thiếu gia kích động mà chà xát tay của mình rồi nhào về hướng Sở Hân, đương nhiên Sở Hân không chịu đứng yên chờ chết. Cô né tránh tên ngốc, nhưng hành động của cô làm gã cứ nghĩ đang chơi đuổi bắt với mình.
Tên ngốc vô cùng kích động và vui vẻ.
"Đến, đến đây, vợ của anh." Tên ngốc trực tiếp nhào lên người Sở Hân, ôm ghì lấy Sở Hân.
Cao Cường thấy tình cảnh này thì dẫn người rời khỏi phòng, để lại không gian cho tên ngốc và Sở Hân.
Bị tên ngốc ôm vào trong ngực, Sở Hân có thể ngửi rõ được mùi tanh tưởi phà ra từ trên người gã ta!
Sở Hân nhịn không được mà nôn khan một tiếng.
Tên ngốc chu miệng ra, muốn hôn Sở Hân, Sở Hân lại chống cự né tránh gã.
"Cô! Cô dám! Bây giờ cô là vợ anh, cô nhất định phải nghe anh!" Cao thiếu gia nhìn thấy Sở Hân như vậy thì lập tức phẫn nộ.