Trần Đông Thụy không ngừng nhục mạ cô.
Khoảng thời gian Sở Vân tuyệt vọng nhất là khi ở trong ngục giam, từng nghĩ đến cái chết. Nhưng cô vẫn không muốn chết, bởi vì cô muốn được xác minh bản thân trong sạch, muốn rửa sạch nỗi oan khuất của mình.
Tuy rằng giờ phút này lời nói của Trần Đông Thụy lạnh lùng như dao cắt vào tim cô, nhưng cô càng hiểu rõ mình không thể uất ức, không thể chết. Không thể để cho Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi tiêu dao tự tại tiếp nữa!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Sở Vân gắt gao cắn chặt răng, nhịn xuống nỗi đau tột cùng trong lòng mình.
Vốn dĩ Trần Đông Thụy muốn cởi quần áo của Sở Vân xuống để chụp hình, nhưng đột nhiên điện thoại di động của gã vang lên, nhận điện thoại, ngay lập tức sắc mặt Trần Đông Thụy liền thay đổi, chạy đi khập khiễng vội vàng rời đi.
Về phần Sở Vân. Sau khi Trần Đông Thụy rời đi, cô cố gắng đứng dậy từ dưới mặt đất.
Ngay lúc này cô hy vọng có ai đó ở bên cạnh cô, hy vọng sẽ được động viên.
Vì vậy, sau đó cô bắt taxi về nhà. Cửa nhà đóng chặt.
Cô gõ cửa.
"Ai vậy! Cứ gõ cửa để làm gì?"
Nghe được giọng nói chói tai của Lưu Vân từ trong phòng truyền ra, Sở Vân có chút khẩn trương mà nắm chặt nắm đấm của mình lại.
Cô cũng không biết bản thân nên đối mặt với Lưu Vân như thế nào nữa, dù sao giờ phút này cô đang trong bộ dạng khổ sở.
Lưu Vân bị quấy rầy giấc ngủ, nên tính tình không được tốt. Kết quả, mở cửa liền nhìn thấy Sở Vân chật vật đến cực điểm, cả người sưng đỏ.
Khi nhìn thấy cô, Lưu Vân càng không có sắc mặt tốt đẹp gì.
Thậm chí cô ta còn dùng một loại ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm vào Sở Vân ——
"Lại đi đâu đấy đồ quỷ cái, rồi lại biến thành cái bộ dạng như bây giờ! Tại sao mày lại đến đây để làm tôi muốn nôn đây này!" Giọng điệu nói chuyện của Lưu Vân vô cùng khó nghe.
Sở Vân cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào.
"Trả lời đi chứ…, rốt cuộc mày trở về đây để làm gì!" Lưu Vân ầm ĩ mắng to.
Ba năm trong tù, Sở Vân sao lại không chết ở bên trong đó?
Sở Vân vội vàng vươn tay múa chân vài cái. Cô giải thích những gì đã xảy ra.
Lưu Vân trợn trắng mắt một cái, biểu cảm trở nên xảo quyệt nó: "Tại sao tao lại không đánh chết mày chứ!"
Sở Vân có chút không thể tin được mà nhìn Lưu Vân.
"Mày nhìn tao làm cái gì, mau cút đi cho tao!"
Lưu Vân tức giận nói: "Tao cũng không tin mày không có đi gây phiền phức cho người khác, bọn họ sẽ đến đánh chết mày! Còn có chính là mày ở bên ngoài đi gây chuyện, mày có thể hay không đừng về nhà nữa, đừng gây thêm phiền toái cho tao nữa!" Lưu Vân lải nhải không ngớt, mắng chửi Sở Vân.
Sở Vân cầu xin Lưu Vân, cầu xin Lưu Vân có thể đồng ý cho cô vào trong phòng đi tắm rửa.
"Bẩn thỉu như mày cũng xứng đáng đi vào nhà!" Lưu Vân lạnh lùng quát lớn.
Vừa dứt lời, liền muốn đóng cửa lại.
Sở Vân thấy bà ta muốn đóng cửa lại, vội vàng đưa tay ra muốn ngăn cản lại.
Nhưng Lưu Vân mới không để ý tới cô. Một tiếng "Phanh" liền vang lên, Lưu Vân đóng cửa lại.
"A——" Tay Sở Vân bị cửa kẹp vào trúng, cô phát ra âm thanh thống khổ.
Cổ họng cô bị tổn thương, giờ phút này một tiếng thét chói tai vang lên giống như tiếng quỷ kêu!
Nghe được âm thanh khó nghe như thế, Lưu Vân tức giận đẩy ngã Sở Vân một phen, rồi mắng: "Sở Vân mày muốn chết thì mày nên ở bên ngoài mà chết, đừng chết ở trước cửa nhà tao, xui xẻo!"
Lưu Vân thật sự là một chút cũng không muốn gặp Sở Vân.
Bà ta là người hy vọng Sở Vân chết nhất, bởi vì chỉ có Sở Vân chết, con gái ruột của bà ta là Bạch Tuyết Nhi mới có thể ở bên Bạch gia hưởng thụ cuộc sống như thiên kim tiểu thư đại phú đại quý suốt đời.
Mặc dù bị phát hiện, Sở Vân cũng đã chết, mà nhiều năm làm mẹ và nuôi dưỡng như vậy, Trình Tương khẳng định không nỡ đưa Tuyết Nhi về sống bên cạnh bà ta!