Hoắc Thiếu, Buông Tha Cho Tôi Đi

Chương 30: Bớt giả vờ đáng thương đi, vô dụng thôi!



Sở Vân lệ rơi đầy mặt, phiền não trong lòng Hoắc Mạc Sâm cũng không có cách nào kiềm chế nữa.

Hắn nhất thời nóng nảy quát Sở Vân: "Khóc cái gì mà khóc? Suốt ngày chỉ biết gào khóc thảm thiết, cô cho rằng chỉ cần cô khóc một tiếng thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

Cảm xúc phiền não không ngừng phóng đại, xông lên thẳng lên não, Hoắc Mạc Sâm cũng không muốn khắc chế nữa. Hắn tung một cước, trực tiếp đá Sở Vân ngã xuống đất.

Vốn dĩ Sở Vân đã trọng thương, lại liên tiếp bị Hoắc Mạc Sâm đá đạp, tra tấn, thử hỏi làm sao cô còn sức lực để đứng lên?

"Sở Vân, bớt giả vờ đáng thương với tôi đi, vô dụng thôi!!" Hoắc Mạc Sâm từ trên cao nhìn xuống Sở Vân, chán ghét và lạnh lùng hiển hiện tương đối rõ ràng trong mắt hắn.

Đúng, vô ích thật. Nếu có ích thì hắn cũng sẽ không hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô như vậy, càng sẽ không tống cô vào tù!

Nhưng cô không giả vờ đáng thương. Cô chậm rãi chuyển động, muốn đứng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, không muốn vĩnh viễn lộ ra bộ dáng vừa đáng thương vừa chật vật này ở trước mặt Hoắc Mạc Sâm nữa.

"Sở Vân, cô có biết hiện tại cô trông như thế nào không?" Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng như đao, lời nói bên môi lại càng không có nhiệt độ.

Hắn lạnh lùng cười nhạo: "Hiện tại cô y như một con chó cái quỳ rạp trên mặt đất, tuỳ tiện để người ta giao phối!”

"A, ưm..." Sở Vân theo bản năng muốn cãi lại, thế nhưng cổ họng không thể nào phát ra âm tiết hoàn chỉnh, căn bản là không có cách nào nói nên lời.

Ngoại trừ mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, phát ra một ít tiếng rên rỉ khó nghe thì không còn gì khác.

"Cuối cùng cũng thừa nhận sao? Sở Vân, cô đã dơ bẩn ghê tởm như vậy thì từ nay về sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu làm bẩn mắt tôi thì cũng đừng trách sao tôi không khách khí!”

Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười nhạo. Chán ghét trong mắt hắn càng rõ ràng hơn, vừa dứt lời đã quay đi, cũng không muốn nhìn Sở Vân cái nào nữa.

Sở Vân liên tục lắc đầu, cô không thừa nhận, cô muốn giải thích. Nhưng tốc độ xoay người của Hoắc Mạc Sâm lại nhanh như vậy, hơn nữa hắn đang chán ghét cô cùng cực, sẽ không chú ý tới động tác lắc đầu của Sở Vân.

Bước chân của hắn lại nhanh như vậy, Sở Vân nhất thời không để ý nhiều như vậy, nhanh chóng nhào tới, hai tay gắt gao ôm lấy chân hắn. Bây giờ cô chỉ có một ý tưởng: không thể để hắn đi, không thể để cho hắn rời đi với sự hiểu lầm như vậy.

"Ừm... Ô..." Sở Vân còn đang nghẹn lời, muốn nói chuyện. Nhưng cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng, làm sao có thể lại phát ra thanh âm hoàn chỉnh đây?

Cô ấy không có cách nào. Lắc đầu, xua tay, chỉ muốn Hoắc Mạc Sâm ý thức được, cô đang biện giải, những gì hắn nói nãy giờ cô chưa từng làm, cũng không thừa nhận gì cả.

Nhưng lực tay vừa buông lỏng, Hoắc Mạc Sâm liền dùng sức hất cô ra, cuối cùng cô chỉ có thể liên tục lắc đầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Sau khi Hoắc Mạc Sâm dùng sức không có kết quả thì ngồi xổm xuống, bóp lấy cổ cô định hất cô ra, nhưng Sở Vân lại không biết lấy khí lực từ đâu ra, ôm chặt lấy chân hắn, làm thế nào cũng không muốn buông.

"Buông tay ra!"

Không buông!

Sở Vân cắn chặt răng, cô biết nếu buông tay, cô sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Cô "Ô ô" lên tiếng, lại phát ra âm thanh như "gào thét", nhưng có ích lợi gì chứ?

Chuyện này trong mắt Hoắc Mạc Sâm không khác gì quỷ khóc sói gào!

Hoắc Mạc Sâm không hề muốn nghe thấy thanh âm gào khóc thảm thiết như vậy nữa, hắn không có chút kiên nhẫn nào dành cho Sở Vân.

Ánh mắt lạnh thấu xương, lực trên tay muốn tăng thêm. Sở Vân lại đột nhiên kích động mà đứng lên, nhanh chóng kéo hắn ngã xuống đất...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv