Khi Sở Vân tỉnh lại thì trước mắt chỉ có trần nhà trắng đến mức chói mắt.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi nước khử trùng, cô hơi giật giật thân thể, muốn ngồi dậy, nhưng cảm giác đau như xé rách truyền tới từ dưới thân khiến cô lập tức ngã về trên giường.
Đau quá...
Y tá mới đổi thuốc cho cô không biết cô đã tỉnh lại nên vẫn tám chuyện ở ngoài cửa với đồng nghiệp.
"Ôi chao, cô gái bên trong thật đáng thương, cô không biết đâu, lúc cô ta được đưa vào, chỗ đó bị rách đến mức không ra hình thù, cả người sắp bị đông cứng... Đây không phải ngược đãi thì là gì?"
"Suỵt! Cô đừng nói lung tung, có biết là nhà ai đưa cô ta tới không? Cô đừng tự rước họa vào thân!"
Cô y tá được người ta chỉ điểm nên lập tức phản ứng lại, vội vàng không nói nữa. Nhà kia rất có quyền thế ở thành phố này, không phải là người mà mình có thể trêu chọc nổi.
Tiếng nói ngoài phòng biến mất. Sở Vân nằm trên giường bệnh, để mặc cho nước mắt chảy xuống, thấm ướt cả gối.
Từ trước đến nay cô sợ khổ sợ đau nhất, trước kia khi Hoắc Mạc Sâm còn yêu cô, hắn luôn che chở trăm bề, rất dịu dàng khi làm chuyện đó.
Nhưng hôm nay, hắn lại nghĩ mọi cách mà tra tấn cô, khiến cô đau đến tột độ.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Quả nhiên người ti tiện sống thật dai, nằm trong tuyết cả đêm mà cũng không lạnh chết cô được."
Một cô gái trẻ tuổi có tóc dài xinh đẹp giẫm giày cao gót mà đi đến.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Bạch Tuyết Nhi nở một nụ cười tùy tiện, không mời mà tới, không khách sáo đi đến phía trước, nắm cằm Sở Vân và nói: "Nhìn xem, chính là khuôn mặt đáng yêu này làm Hàn Sâm chết mê chết mệt. Chỉ tiếc hiện tại Hàn Sâm không thèm ngó cô lấy một cái nữa là!"
Cằm của Sở Vân bị Bạch Tuyết Nhi bóp đau, cô dùng sức quay mặt qua chỗ khác, không muốn nghe những lời ra oai của cô ta nữa.
Khóe miệng Bạch Tuyết Nhi nhếch lên một nụ cười giả tạo âm hiểm, ngón tay dùng sức kéo lại, ép Sở Vân phải nhìn vào mình: "Thế nào? Không muốn gặp tôi hay không muốn nghe tôi nói? Hoặc là không có hứng thú với đề tài này?"
Đôi mắt to tròn của cô ta xoay chuyển, để sát vào bên tai Sở Vân mà nói: "Vậy không biết cô có quan tâm đứa nhỏ trong bụng không nhỉ?"
Sở Vân lập tức mở to hai mắt, theo bản năng mà vùng vẫy, đột nhiên vươn tay đẩy Bạch Tuyết Nhi ra, che lại bụng của mình.
Bạch Tuyết Nhi tự cao mà bật cười, nhìn Sở Vân như đang nhìn một trò cười: "Còn muốn bảo vệ cho con à? Khối thịt vụn trong bụng cô cũng sớm bị khuấy nát rồi lấy ra! Có biết là ai ra lệnh không?"
"Là Hàn Sâm." Bạch Tuyết Nhi nhấn mạnh từng tiếng trước mặt Sở Vân: "Hàn Sâm nói, cô quá dơ bẩn, căn bản không xứng có con của anh ấy, anh ấy ghê tởm!"
Những lời này như cơn ác mộng làm nghẹn cổ họng Sở Vân lại. Cô thét lên thất thanh, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khàn khàn, giống bị lốp xe bị đâm thủng, âm thanh chói tai đến khó nghe.
Bạch Tuyết Nhi giơ tay che lỗ tai của mình lại, cau mày quát: "Con câm chết tiệt! Giọng khó nghe muốn chết! Khó trách Hàn Sâm nói vừa nghe thấy tiếng của mày là muốn ói! Đêm hôm đó nếu không phải uống say, nhầm mày thành tao thì mày nghĩ mình có thể mang thai con của anh ấy sao?"
Cô ta mở cái túi xách mang theo bên người rồi lấy ra một cái cái chai nho nhỏ, bên trong có ngâm một tổ chức lộn xộn.
Cô ta vứt cái chai kia xuống trước mặt Sở Vân, "Đây là con của mày, bị Hàn Sâm tận mắt nhìn nó bị nạo ra từ trong bụng mày. Nhìn thử đi, có phải ghê tởm giống mày không?"
Sở Vân bối rối mà vươn tay nhận lấy cái chai Bạch Tuyết Nhi ném qua, cả người run rẩy kịch liệt, miệng phát ra tiếng thét trong câm lặng.
Đây là con của cô! Đứa con của cô và Hoắc Mạc Sâm!
Hoắc Mạc Sâm, sao hắn có thể tàn ác như vậy! Đây là đứa con ruột thịt của hắn, tại sao hắn có thể!