Người đàn ông kia lại táng cô hai bạt tay, trực tiếp đè cô dưới người, đã không kiềm nén nổi lửa giận và dục vọng của mình, gã ta lập tức xé rách quần áo của Tống Nhân Nhân và quát: "Được ông đây để ý là vinh dự của cô! Không phải muốn ông đây trực tiếp một chút sao? Vậy đã đủ trực tiếp chưa?"
Hơi thở nóng rực và sức nặng đó làm Tống Nhân Nhân cảm thấy ghê tởm lại khủng hoảng.
Cô sốt ruột đến mức bật khóc: "Không, tôi không có ý đó! Thưa ngài, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ ở nơi này! Nếu ngài có nhu cầu thì tôi có thể giúp ngài! Tôi..."
"Ông đây coi trọng cô!"
Người đàn ông béo kia nhắm ngay cổ của Tống Nhân Nhân mà hôn một cái, sự đụng chạm ướt át này khiến Tống Nhân Nhân cảm thấy buồn nôn.
Cô vừa không ngừng giãy giụa, vừa tức giận gào lên: "Sở Vân, cô câm thì thôi, bộ còn điếc nữa hay sao? Mau tới cứu tôi... Cứu mạng... Ưm!"
Tống Nhân Nhân bị tên béo kia khóa môi nên không thể phát ra âm thanh nào nữa, chỉ có nước mắt đang im lặng tuôn rơi.
Nhìn thấy Tống Nhân Nhân bị như vậy, Sở Vân cũng rất sốt ruột.
Ban đầu cô để ý thấy đồng lõa của người đàn ông nhìn thấy gã ta đè Tống Nhân Nhân xuống thì bắt đầu lục tục đi ra ngoài. Sở Vân muốn chờ bọn họ đi hết, nhưng Tống Nhân Nhân la lên như vậy lập tức khiến Sở Vân bị chú ý tới, cô chỉ có thể bất lực mà nhìn Tống Nhân Nhân bị gã béo kia đè dưới thân.
Cuối cùng cô đành bất chấp mà xông lên trước dùng chổi đánh người đàn ông kia, muốn hất ngã gã ra.
Nói không ra lời, chỉ có thể gào khóc kêu lên.
Ông buông ra, buông cô ấy ra!
Nhưng không ai hiểu được cô cả.
Thậm chí đồng lõa của người đàn ông nghe thấy động tĩnh nên trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Cái chổi trong tay Sở Vân bị bẻ gãy, mà cô thì bị bọn đồng lõa hất ra.
Giây kế tiếp, Sở Vân bị đá văng ra xa hai thước, đau đớn lập tức lan tràn toàn thân, Sở Vân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Buông ra, cứu mạng!"
Tiếng kêu cứu thảm thiết của Tống Nhân Nhân vang lên, Sở Vân bất chấp tất cả, cố kiềm nén cơn đau mà bò dậy từ dưới đất rồi lao về hướng người đàn ông béo kia.
Bọn đồng lõa nghĩ Sở Vân bị đau sẽ ngoan, không xen vào chuyện không liên quan đến mình nữa, nhưng không ai ngờ được Sở Vân lại đứng dậy xông lên.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.org. Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Cô không thể nói chuyện, không thể dùng ngôn ngữ để quát lớn, vì để người đàn ông buông Tống Nhân Nhân ra, Sở Vân đã há mồm cắn lên cánh tay gã.
Gã ta bị đau nên nhe răng nhếch miệng la lên, Tống Nhân Nhân cũng nhân cơ hội này mà đẩy gã ra rồi bỏ chạy.
Nhưng trong phòng không phải chỉ một mình tên béo, gã còn có đồng lõa!
Tống Nhân Nhân bị đồng lõa của gã bắt lại.
Mà Sở Vân, một người câm không thể nói được lời nào đã bị người đàn ông béo kia trực tiếp tát cho hai bạt tay, sau đó giơ một chân giẫm xuống đất, lại liên tục đá vài cái!
"Mẹ nó, đã câm lại còn nhiều chuyện, hôm nay ông đây sẽ dạy cho mày một bài học, để mày biết chuyện gì nên xen vào, chuyện gì nên mặc kệ!"
Người đàn ông nhìn dấu răng trên cánh tay do bị Sở Vân cắn và Tống Nhân Nhân phản kháng muốn chạy trốn, lửa giận trong lòng cháy lên bừng bừng, gã đổ hết mọi chuyện lên đầu Sở Vân.
Gã đập nát một bình rượu, mảnh vụn thủy tinh lập tức văng khắp mặt đất, gã kéo Sở Vân lên rồi đá một cái vào đầu gối Sở Vân, ép cô trực tiếp quỳ xuống đống vụn thủy tinh kia.
"A ——" Sở Vân đau đến mức thét lên một tiếng, âm thanh chói tai lại khó nghe.
Nhưng Sở Vân vừa đắc tội gã, kêu thảm thiết đến mấy cũng không đổi lấy sự thương hại nào.
Người đàn ông không chỉ đè lại bả vai ép cô quỳ xuống đống vụn thủy tinh, thậm chí còn không ngừng tát vào mặt cô, trực tiếp đổ rượu xuống đầu cô.
Vụn thủy tinh cắm sâu vào phần thịt mềm trên chân, rượu nóng thiêu đốt, trong phòng lại bật điều hòa rất thấp, Sở Vân ốm yếu lắc lư như muốn ngã xuống dưới sự tra tấn nhân đôi này.