Quả hồ đào bị bóp vụn, không thể ăn được nữa rồi.Hoắc Chiêu đột nhiên thả tay ra, mặc cho vụn hồ đào trong tay lào rào rơi xuống bàn đá, xuống mặt đất, sau khi rơi hết ông nắm tay lại, mới phát hiện trong lòng bàn tay vẫn còn dính rất nhiều.
Trên thế gian này không có chuyện gì là “hết sạch sành sanh”, từ bắc chí nam kiểu gì cũng sẽ để lại vết tích, hoa nở hoa tàn không che giấu được một sợi hương còn sót lại, có câu “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm”.
Hoắc Chiêu cướp đi tính mạng phu thê Đường Trinh, chuyện năm đó liên quan đến mưu nghịch, chưa bị lộ ra, thứ ông nhận được là mật chỉ do chính tay Hoàng thượng viết. Sau đó dù đã biết được chân tướng hay hổ thẹn nhiều năm, ông đều chưa từng xem như không có chuyện gì xảy ra.
Người là do ông giết, là sự thật không thể nào chối cãi được.
“Cậu…” Hoắc Chiêu bàng hoàng hồi lâu, nhìn Dung Lạc Vân vừa kinh ngạc vừa chuyên chú, họ Đường, đơn tự Hành… Ông phải hỏi thật rõ ràng, mở miệng lên tiếng nhưng lại chẳng thể nặn ra được nửa chữ.
Dung Lạc Vân cũng nhìn Hoắc Chiêu chăm chú, khi đường nhìn va chạm nhau, biểu cảm, ánh mắt ngạc nhiên, cùng với vẻ ngập ngừng không nói nên lời của đối phương, y đều thu hết vào tầm mắt. Y cảm thấy, Hoắc Chiêu và Trần Nhược Ngâm rất khác nhau, lão tặc họ Trần kia híp híp mắt là vẻ gian ác, ngang ngược, tàn độc lộ ra, khiến nỗi căm hận của y dâng trào, hận không thể xiên chết vạn đao.
Nhưng còn Hoắc Chiêu cũng như thế nhưng lại là tỏa ra phong thái uy nghiêm, chi bằng nói một câu “chính trực lẫm liệt”, Dung Lạc Vân từng nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Lâm Phong hiệu lệnh binh mã, bôn ba vì bách tính, sự chững chạc biết gánh vác đó chắc hẳn rất giống cha.
Dung Lạc Vân nghĩ, một người như vậy, giáo vàng ngựa sắt hơn nửa cuộc đời, từng nói “Nếu chiến đấu vì vạn dân thì chính là đại tướng dũng cảm gan dạ”, trớ trêu sao ông lại là hung thủ cướp đi tính mạng cha mẹ y.
Trà tuyết châm dần dần nguội lạnh, quản gia nhìn ra tình hình, cho đám hạ nhân xung quanh lui xuống. Giằng co một hồi, ngay khi Hoắc Chiêu mấp máy môi định nói, chuẩn bị hỏi kĩ càng thì Dung Lạc Vân đã giành trước: “Chuyện mật hàm quan trọng nhất, tất cả những chuyện khác tạm thời gác lại.”
Hoắc Lâm Phong hiểu ý, nói theo: “Cha, vào thư phòng nói chuyện đi.”
Lời của Hoắc Chiêu kẹt trong cổ họng, ông chần chừ gật gật đầu một cách bị động, đè nén trăm mối cảm xúc, nghiêng người giơ tay lên, làm tư thế “Mời” hướng về phía cửa phòng phía sau.
Một già hai trẻ tiến vào phòng, các sảnh các phòng đều yên tĩnh, đến thư phòng, Hoắc Chiêu ngồi xuống ghế bành, giống như không biết nhìn đi đâu nên cứ nhìn vào chiếc lư hương trên án thư.
Hoắc Lâm Phong móc mật hàm ra, đưa lên: “Cha, xem thử đi.”
Hoắc Chiêu nhận lấy, khóe mắt nhìn xung quanh, thấp giọng giáo huấn: “Không biết phép tắc, rót trà cho Đường công tử đi.”
Cái tên “Dung Lạc Vân” đã khắc sâu vào tim, bỗng dưng xưng “Đường công tử”, Hoắc Lâm Phong chẳng quen xíu nào. Hắn đáp một tiếng, đợi Dung Lạc Vân ngồi xuống liền đích thân rót trà cho y.
Nước trà từ miệng ấm đổ vào tách, chảy róc rách, có thể át đi một chút âm thanh, Hoắc Lâm Phong nhân lúc này khẽ nói: “Lúc trước ta đã thẳng thắn rồi, con trai con gái của Đường thái phó đều còn sống.”
Dung Lạc Vân ngước mắt lên, nhỏ giọng trả lời: “Cho nên lúc nãy cha huynh đã hiểu hết rồi ư?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu em nói là Dung Lạc Vân, cha ta sẽ lập tức hiểu ngay, tuy em nói tên cũ của mình, nhưng chắc cha ta cũng đoán được rồi.” Rót trà xong, hắn mở chiếc hộp trên bàn ra, bên trong có vài ba món ăn nhẹ, còn có cánh hoa tẩm đường mới làm.
Bên này khe khẽ nhẹ nhàng, bên kia Hoắc Chiêu đã đọc xong mật hàm, hỏi: “Bức thư này thật sự lấy từ chỗ Thừa tướng sao?” Trọng thần và man di cấu kết với nhau, đây chính là thông đồng với địch để bán nước, nhất định không thể có một chút nhầm lẫn nào.
Hoắc Lâm Phong ngồi xuống bên bàn: “Mật hàm không phải con lấy, vẫn nên để Lạc Vân nói thì hơn.”
Câu này vừa buông khỏi miệng, Hoắc Chiêu đột nhiên nhìn chăm chú, mới nãy ở ngoài sân chỉ là đoán thôi, vừa được xác nhận thì lập tức thấy hoảng hốt. Nhưng Dung Lạc Vân lại rất điềm nhiên, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, bình tĩnh nói: “Vào dịp Trung thu, trong thành Trường An truyền tin tức Tái Bắc thắng trận, đêm Trung thu, Trần Nhược Ngâm đã viết mật hàm này.”
Hoắc Chiêu ép bản thân mình hoàn hồn, lặng lẽ suy nghĩ một lát liền biết: “Chiêu dụ rắn khỏi hang này rất đúng lúc, xin hỏi là bên nào hành động?”
Dung Lạc Vân bưng tách trà lên: “Là tại hạ làm.” Cúi đầu uống trà, uống xong, y nhìn chằm chằm hoa văn trùng điệp trên mặt thảm, “Hoắc gia và Thừa tướng chế ngự lẫn nhau, cho nên Trần Nhược Ngâm muốn trừ khử từng người một.”
Thần tướng không vừa mắt nhau không phải chuyện ngày một ngày hai, Hoắc Chiêu hiểu rõ, chỉ là ông không ngờ Trần Nhược Ngâm lại dám phạm đại tội thông đồng với địch. Lại cúi đầu nhìn mật hàm, ông nói: “Lão phu và Trần Nhược Ngâm như nước với lửa, nhưng hắn ta trong thư có nhấn mạnh, phen này nhất định phải lấy được mạng Lâm Phong.”
Dung Lạc Vân hơi ấp úng: “Theo lời Trần Nhược Ngâm, một là vì Lâm Phong thống lĩnh đội quân, là chủ lực trong trận chiến dẹp loạn, hai là vì ông ta hoài nghi Lâm Phong có liên minh với Bất Phàm Cung.”
Y không hề đề cập tới Tam hoàng tử, không muốn phơi bày bản thân, cũng không muốn nhà họ Hoắc có dính dáng gì đến Duệ Vương. Hoắc Lâm Phong ngồi một bên lẳng lặng nghe, hỏi Hoắc Chiêu: “Cha, trong mật hàm nói thế nào?”
Hoắc Chiêu trả lời: “Thủ hạ của A Trát Thái có một đội tên là ‘Li Na quân’, Trần Nhược Ngâm nói thời cơ đã đến, ra lệnh cho Li Na quân xuất chinh lấy mạng con.”
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, Li Na quân xuất chinh, lấy mạng Hoắc Lâm Phong, nhưng mà trên chiến trường chưa giao đấu, thì thắng bại vẫn chưa biết rõ, vì sao trong lời nói của Trần Nhược Ngâm giống như đã chắc chắn Li Na quân nhất định sẽ thắng vậy?
Hoắc Lâm Phong cân nhắc nói: “Li Na quân kia nếu như thật sự lợi hại hơn chúng ta, vì sao khi ác chiến năm đó lại chưa từng lộ mặt? Nếu như sau trận chiến này mới bồi dưỡng thì càng không thể nào, một người lính tinh nhuệ mất ít nhất ba đến năm năm để bồi dưỡng, tuyệt đối không thể thành công trong một đêm được.”
Hoắc Chiêu nói: “A Trát Thái và bộ tộc Khâm Sát liên hôn, có lẽ đây là lính tinh nhuệ của Khâm Sát.”
Cho dù thế nào thì nếu đã biết trước thì cần phải tăng cường phòng bị, Hoắc Chiêu quyết định sẽ lệnh cho Hoắc Kinh Hải ngày mai quay về quân doanh, hai huynh đệ cùng nhau chinh chiến. Tạm thời ông sẽ ở lại trong thành, phòng cho bọn man tặc giương đông kích tây, gây loạn trong thành.
Hoắc Lâm Phong không có dị nghị gì, sáng sớm mai sẽ lập tức về quân doanh sắp xếp tỉ mỉ.
Trong phòng lại quay về bầu không khí yên tĩnh, bàn chuyện chính xong, không khỏi khiến người ta nhớ về chuyện cũ, Hoắc Chiêu nhìn về phía Dung Lạc Vân, muốn hỏi xem đứa trẻ này năm đó đã bươn chải như thế nào, lớn lên ở đâu, sau này có dự định gì?
Nhưng có vài lời không thể không nói, Hoắc Chiêu cất lời: “Con trai, Lâm Phong đã kể cho ta nghe thân phận của con, chắc hẳn con cũng đã biết chân tướng năm đó rồi.” Ông đứng dậy, rắn rỏi trang nghiêm như một cội tùng già, “Lâm Phong, cha đã nói thế nào.”
Con ngươi Hoắc Lâm Phong nhìn xa xăm: “Tiểu Dung, cha ta nói đợi em đến…” Nuốt nước bọt, mũi miệng đều chua xót, “Cúi người dâng kiếm, lấy mạng đền mạng.”
Ánh mắt Dung Lạc Vân toát lên vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Hoắc Chiêu, y biết đối phương chỉ phụng chỉ truy sát, không biết nội tình, nhưng không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, cam nguyện từ bỏ tính mạng, từ bỏ gia đình để bồi hoàn tính mạng cha mẹ y.
Con trai chủ động thừa nhận chân tướng, phụ thân chủ động gánh chịu trừng phạt, khó trách ai cũng nói cả nhà trung liệt.
Dung Lạc Vân run rẩy đứng dậy, chung quy người kết liễu cha mẹ mình, không ai nặng tội hơn cẩu tặc Trần Thanh, nhưng cứ hoài ôm hận cũng chẳng có cách nào diệt trừ. Y vịn mặt bàn, nói: “Phen này tới đây, là vì tính mạng của Lâm Phong, cũng là vì an nguy của tướng sĩ và bá tánh Tái Bắc, ân oán riêng sau này hẵng nói.”
Bất chấp hiểm nguy đi cướp mật hàm, vượt nghìn dặm xa bôn ba Tái Bắc, thậm chí còn gác lại mối thù giết cha, chỉ vì tính mạng của Hoắc Lâm Phong… Hoắc Chiêu ngạc nhiên, cũng hoài nghi, liền hỏi: “Lâm Phong là con trai của lão phu, vì sao con lại đối xử với nó như thế?”
Bàn tay Dung Lạc Vân rời khỏi mặt bàn, không cần phải vịn nữa, y có thể bình tĩnh và kiên định mà trả lời: “Đối với tại hạ mà nói, huynh ấy trước tiên là người mà tại hạ coi trọng, sau đó mới là con trai của Hầu gia.”
Hoắc Chiêu hơi khó tin: “Dù đã biết chân tướng thì con cũng vẫn coi trọng nó ư?”
Dung Lạc Vân nói rõ ràng hơn nữa: “Định Bắc Hầu, thù oán giữa tôi và Hầu gia, sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến việc tôi quan tâm huynh ấy.” Tầm mắt khẽ di chuyển, y nhìn về phía Hoắc Lâm Phong, “Ngược lại tôi chỉ sợ… sẽ tổn thương đến tình cảm giữa tôi và huynh ấy.”
Lời này vừa trần trụi vừa mờ ám, nào là quan tâm rồi tình cảm, là loại quan tâm gì, là loại tình cảm gì? Lư hương lượn lờ những khói, tản ra mùi đàn hương, sự yên lặng chẳng thể nào địch nổi những gợn sóng ngầm lúc này.
Giằng co hồi lâu, Dung Lạc Vân là khách, nhưng biết mình đang ở thế chủ động, y giả bộ tố khổ với Hoắc Lâm Phong: “Còn có chuyện gì cần nói nữa không, chân ta đau quá à.”
Hoắc Chiêu lúc này mới hoàn hồn, định gọi quản gia tới, thu xếp một đình viện cho Dung Lạc Vân nghỉ ngơi. Hoắc Lâm Phong vội vàng ngăn cản: “Cha, để em ấy ở biệt uyển của con là được rồi, cũng tiện cho con đích thân săn sóc.”
Hoắc Chiêu không nghĩ nhiều, lập tức ưng thuận.
Hoắc Lâm Phong dẫn Dung Lạc Vân rời khỏi thư phòng, từ cửa ngách sảnh bên tiến vào một hành lang, rẽ ở cuối đường là tới hoa viên. Hai người đi cách nhau một bước chân, người ngoài nhìn vào chỉ thấy là quan hệ chủ và khách mà thôi.
Khi sắp đến biệt uyển, Hoắc Lâm Phong rút ngắn khoảng cách một bước đó, góc áo hai người phất phơ va quẹt vào nhau, đến cửa biệt uyển, hắn nhẹ nhàng nhấc tay lên, bàn tay đặt sau lưng Dung Lạc Vân.
“Thiếu gia.” Một nha hoàn đi ngang qua, hành lễ với hắn.
Hoắc Lâm Phong gật đầu đáp lại, đi ngang tiểu đình, vào lối mòn, hai bên đường trồng hai hàng cây phong, lá đỏ đang mọc lên sum suê. Chân tiến một bước là bàn tay dời xuống một tấc, hắn ôm được eo Dung Lạc Vân rồi.
Dung Lạc Vân làm thinh, liếc mắt cảnh cáo, nhưng không có tác dụng, trở tay muốn đẩy móng vuốt Hoắc Lâm Phong ra. Trong lúc đó, y không phát hiện ra là đã đến trước cửa phòng rồi, bước qua ngưỡng cửa, y không vùng vằng nữa, chỉ lo tò mò quan sát xung quanh.
Rầm một tiếng, Hoắc Lâm Phong đóng sầm hai cánh cửa lại.
Dung Lạc Vân nghe tiếng mà kinh hoàng, vừa xoay người đã bị ôm chầm lấy. Y nhìn ra được, từ khi ra khỏi thư phòng, suốt dọc đường người này cứ bứt rứt như thế, khoảng cách một bước chân kia là đã kiềm chế đến tột bậc rồi, ôm lưng, túm eo, nếu không phải Hầu phủ nhiều nô bộc thì có lẽ ở con đường mòn trồng phong đỏ kia đã bế y lên rồi.
“Huynh sao thế?” Dung Lạc Vân hỏi.
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta là người hỏi câu này mới phải chứ, em làm sao thế?” Hắn vuốt ve sau đầu Dung Lạc Vân, như muốn vuốt rụng hết tóc người ta vậy, “Những lời em nói khi nãy…”
Dung Lạc Vân nói: “Mỗi một câu ta nói với cha huynh đều là lời từ tận đáy lòng.”
Y khẽ giãy ra, ngửa mặt lên nhìn Hoắc Lâm Phong: “Nếu cha huynh giống như Trần Nhược Ngâm thì ta nhất định đã báo thù không hề do dự rồi, nhưng ông ấy không phải, Định Bắc Hầu là trung thần tướng tốt, thái bình mấy mươi năm ở biên ải, cuộc sống ấm no của bá tánh, đều là công lao của ông ấy.”
Dung Lạc Vân không thể vì tư thù mà bỏ quên những điều khác được.
“Hơn nữa…” Y thủ thỉ, “Ta còn một ham muốn cá nhân làm điều kiện, nhưng ta vẫn chưa nghĩ xong.”
Ham muốn cá nhân ư? Hoắc Lâm Phong hoài nghi hỏi: “Là gì thế?”
Dung Lạc Vân đáp: “Ta muốn hỏi xin Hoắc gia…” Y tập trung nhìn biểu cảm của Hoắc Lâm Phong, dường như rất khó để mở lời, nhưng tâm ý lại vô cùng kiên định.
Mãi một lúc sau, y mới chậm rãi nói: “Xin cưới huynh.”
Tác giả:
Tiểu Hoắc: Cha, có người cầu thân kìa.