Hoắc Dịch Dung tạm dừng động tác.
Anh buông tay, hơi hơi rũ mắt.
Trên tay có một vệt máu đỏ tươi vô cùng chói mắt.
Đáy mắt anh hiện lên chán ghét cầm lấy khăn giấy nhíu mày chà lau, ngoài miệng không chút để ý nói: “Không phải máu của anh, là người trong ám bộ, xảy ra chút việc.”
Hoắc Vân Giao liếc mắt một cái, mắt sáng như đuốc: “Xảy ra chuyện gì?”
Liên lụy đến người ám bộ, còn đổ máu, có thể thấy đưực sự việc không nhẹ.
Hoắc Dịch Dung không có giấu giếm, bẩm báo hành động Tô Tĩnh Thư cùng với thái độ Tô gia.
Hoắc Vân Giao nghe vậy, vốn là thần sắc thanh lãnh không chút biểu tình
có bệnh, càng thêm trầm như nước.
Hai tròng mắt anh trầm tĩnh như đi trên băng mỏng, lãnh đến thấu xương.
Nhìn sắc mặt anh khó coi, thái độ Hoắc Dịch Dung nghiêm túc không ít: “Việc này anh sẽ xử lý tốt, em không cần lo lắng, ở nước M dưỡng thân thể cho tốt.”
Anh không muốn việc này ảnh hưởng tam đường đệ.
Tô gia còn chưa đủ tư cách làm người cầm lái tương lai Hoắc gia vì thế mà ảnh hưởng thân thể.
Hoắc Vân Giao không có lên tiếng, đôi tay anh giao nhau để ở môi, vẫn không nhúc nhích.
Hình ảnh trong video giống như bị đứng hình lâm vào yên lặng.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào mặt mày như họa của tam đường đệ trong video, biết anh là đang trầm tư.
Sau một lúc lâu, video rốt cuộc có biến hóa.
Hoắc Vân Giao dựa người ra sau giường bệnh, tư thái ưu nhã tự phụ, tiếng nói trầm thấp dễ nghe.
“Tô gia giao cho ông nội, mây năm
nay thế gia không quá an phận, trong đó lấy Tô gia là ví dụ dễ thấy nhất, bọn họ bất quá là ỷ vào giao tình cùng lão thái gia năm đó mới dám cả gan làm loạn như thế.”
“Anh cũng có ý này.”
Hoắc Dịch Dung biết được Tô Tĩnh Thư phản bội đầu tiên cũng nghĩ đến ông nội.
Anh trầm giọng nói: “Hành động của Tô gia, Hoắc gia không ra tay với bọn họ đã là tận tình tận nghĩa.”
Tô gia trước đây có ân cứu mạng với lão thái gia Hoắc gia, bọn họ hiệp ân báo đáp, đổi lấy liên hôn tiểu bối hai nhà.
Sau khi hai nhà liên hôn, Tô gia càng ngày càng không an phận.