Hai người này đều là thủ lĩnh ám bộ, là trải qua tầng tầng sàng chọn đề cử ra tới, tự nhiên cũng tinh thông mười tám ban võ nghệ.
Vô luận là thân thủ hay là đầu óc đều là hàng đầu.
Hoắc Khương là nô bộc nhưng vì giữ Hoắc Chi, cũng dám dẫm lên tôn nghiêm của Hoắc gia để cứu người, đây không phải là vượt rào sao.
Tình cảm Hoắc gia cùng Tô gia không thấy được có bao nhiêu sâu, liên hôn vốn chính là hai bên cùng có lợi.
Bên người Tô Tĩnh Thư vẫn luôn có Hoắc Chi đi theo, có thể ở dưới mí mắt cô cấu kết với cận vệ, từ trước đến nay khi bọn họ pha trộn tất nhiên là ở địa phương tuyệt đối an toàn.
Hoắc Chi không vào được.
Trừ bỏ nhà chính của Tô gia, thật đúng là tìm không thấy nơi tuyệt đối an toàn cho Tô Tĩnh Thư cùng cận vệ cấu kết ở bên nhau.
Tô Tĩnh Thư ở nhà chính Tô gia pha trộn với cận vệ, Tô gia sao cỏ thể không biết.
Này không phải Tô Tĩnh Thư khiêu chiến điểm mấu chốt Hoắc Dịch Dung
anh mà là toàn bộ Tô gia đang khiêu chiến uy nghiêm Hoắc gia.
Hoắc Khương vì cứu Hoắc Chi, thế nhưng không lựa lời, nói chuyện Tô gia dẫm đạp uy nghiêm Hoắc gia ra bên ngoài.
Hoắc nhị gia thân là giám đốc tập đoàn HEA cùng người quản lý ám bộ, như thế nào không rõ ràng mấy cái mờ mịt trong này.
Trên mặt Hoắc Khương lộ ra nông cạn hối hận, ông chung quy là quá nóng vội.
“Thuộc hạ biết sai, thỉnh nhị gia trách phạt!”
Ánh mắt Hoắc Dịch Dung sâu thẳm nguy hiểm: “Mấy ngày nay cần dùng đến ông, lãnh phạt ở Hình Phạt Đường tạm thời gác lại, tự ông ra tay.”
“Vâng!
Trên mặt Hoắc Khương không hề cỏ sự thay đổi.
Lập tức hành động.
Ông móc ra một thanh chủy thủ từ trong ủng da nâu.
Thanh chủy thủ sắc bén không nói hai lời liền cắt qua phần đùi.
Lúc con dao chuẩn bị cắt qua chân thì một tay nhỏ trắng nõn vươn tới gắt gao nắm lấy lưỡi dao.
Máu tươi đỏ chói nháy mắt nhuộm quần đen của Hoắc Khương thành
màu trầm hơn.
Hoắc Dịch Dung thấy một màn như vậy, đuôi lông mày hơi nhếch, dung nhan phong lưu lộ ra vài phần hài hước.
“Nhị gia, là thuộc hạ làm việc bất lợi không liên quan tới bác Khương.”