Hai người sớm đã đính hôn, sắp tới sẽ thành hôn.
Nếu không phải khoảng thời gian trước người Tô gia thương nghị hôn sự kế tiếp, em tư cũng sẽ không trời
xui đất khiến dây dưa cùng một người phụ nữ sinh hoạt hỗn loạn.
Muốn nói đáy lòng Hoắc Dịch Dung không có oán niệm với Tô gia là không có khả năng.
Chỉ là Tô Tĩnh Thư thân là vị hôn thê của Hoắc Dịch Dung anh thế nhưng mang thai.
Sỉ nhục như vậy, không một người đàn ông nào có thể chịu được.
Anh chưa bao giờ chạm qua đối phương sao lại có thể có con được.
Dưới dự theo dõi của ám bộ mà Hoắc gia phái ra, Tô Tĩnh Thư kia thế
nhưng đội nón xanh cho anh.
Anh nên nói người này thật có bản lĩnh hay là người ám bộ Hoắc gia là phế vật đây.
Quanh thân Hoắc Dịch Dung lan tràn phẫn nộ ngập trời.
Tô gia thật sự khinh người quá đáng!
Anh tiến lên duỗi tay túm tóc dài Hoắc Chi, cúi người, thần sắc âm lãnh nhìn chăm chú người phụ nữ trong tay.
“Tiểu Chi, cô là thủ lĩnh xuất sắc nhất trong ám bộ cũng có thể phạm sai lầm như vậy, còn có mặt mũi trở về nhận phạt sao?”
Chữ cuối cùng của Hoắc Dịch Dung thực nhẹ.
Nghe vào trong tai Hoắc Khương cùng Hoắc Chi lạ khiến họ không khỏi run rẩy dữ dội.
Sắc mặt Hoắc Chi trắng bệch, tự biết hôm nay khó thoát chết.
Cô cắn miệng, cuối cùng nhận mệnh nói: “Cầu nhị gia cho đi thống khoái.”
“A!” Hoắc Dịch Dung cười lạnh, tay túm tóc Hoắc Chi tăng thêm lực.
Da đầu Hoắc Chi bị nắm đến đau đớn không thôi, nương theo lực độ, thân thể hơi hơi về phía trước cúi người
giảm bớt cơn đau.
“Muốn chết? Quá tiện nghi cho cô rồi!”
Hoắc Dịch Dung buông tay ra, nhấc chân đá một cái.
“Phanh!”
Một cú đá này là dùng hết toàn lực.