Tần Nguyên cười nhẹ, ngữ khí ý vị không rõ: “Vậy vất vả ông rồi?”
“Nên làm nên làm thôi, Tần tiểu thư khách khí.”
Cúp máy, Tần Nguyên đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn xa cây cối dưới lầu mơ hồ không rõ ràng.
Kiếp trước cô hãm sâu vào cuộc chiến gia tộc một cách mơ hồ, không tranh không đoạt mơ màng hồ đồ sinh hoạt, bị người tính kế đến chết.
Kiếp này, cô tuyệt không làm đồ ngốc để yên cho người xâu xé.
Những thứ vốn thuộc về cô, móng vuốt bất lợi với Tần gia, đừng trách cô tàn nhẫn, hết thảy cho nó chém.
Tần Nguyên vươn ngón tay tinh tế mang theo vết thương cũ, đặt lên mặt kính trước mắt nhẹ nhàng cào một cái như là chộp hết thảy thế gian vào trong tay.
Khóe môi cô gợi lên một tia tươi cười
tự tin.
Cùng lúc đó.
Một phi cơ tư nhân dừng ở một tòa cổ kính Đông Thành, khí thế như hồng, dừng ở sân bay trong nhà.
Phi cơ ổn định, cửa cabin bị mở ra từ trong, vài người mặc đồ đen chung quanh tiến lên.
Một người mặc một bộ tây trang, khuôn mặt thanh tuấn, đôi mắt thâm thúy nhìn qua có vẻ phong lưu đa tình, như quý công tử từ trong tranh đi ra, từ cabin chậm rãi đi xuống.
Nhị gia!
Đám người mặc đồ đen sôi nổi cúi đầu, giọng điệu cung kính cúi chào.
Hoắc nhị gia, Hoắc Dịch Dung lạnh lùng quét mắt về phía mọi người.
Tầm mắt hơi đổi, nhìn đến đoàn xe chờ ở cách đó không xa, nhấc chân đi đến.
Người đồ đen nhanh chóng ủng hộ Hoắc Dịch Dung đi trước.
Trong đó một người ngũ quan diện mạo bình thường, ném vào trong đám người cũng không ai chú ý, người đàn ông trung niên cực kỳ dễ dàng khiến người xem nhẹ nhanh chỏng tới gần Hoắc Dịch Dung.
Giọng điệu người kính cẩn nghe theo: “Nhị gia, lão thái gia cùng đại tiên sinh
đều đã ngủ, ngài về tiểu lâu trước sao?”
Nhà chính của Hoắc gia chiếm diện tích mấy vạn mét vuông, tiểu lâu là nơi ở riêng của tiểu bối Hoắc gia.
Biết được ông nộl cùng bác hai đã nghỉ ngơi, Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng gật đầu với người đàn ông bên cạnh: “Về tiểu lâu.”
Dứt lời, anh khom người ngồi vào trong xe.
Người đàn ông đi theo phía sau đi qua bên sườn xe khác, mở cửa xe ngồi vào.