“Này có thể giống nhau sao!” Tần Phong giận dữ: “Mấy người đó sao có thể đánh đồng với em được, em là em gái của anh.”
ở trong mắt Tần Phong, những cái phàm phu tục tử đó há có thể so sánh với em gái của anh sao.
Có anh ba tiêu chuẩn kép cũng thật tuyệt.
Đuôi lông mày Tần Nguyên hơi nhếch, quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn anh: “Có phải anh quên em cũng là con gái không vậy.”
Tần Phong dịu dàng lau tóc cho cô.
“Không giống nhau, em thực ngoan, rất đặc biệt, ai nhìn thấy em cũng sẽ yêu thích.”
Lời này, anh nói không chút do dự,
giọng điệu đặc biệt chân thành.
Tựa như đáy lòng anh thật nghĩ như vậy.
Không biết còn tưởng rằng anh đang thâm tình tỏ tình.
Nếu là kiếp trước, Tần Nguyên nghe lời này của anh ba, cô sẽ suy đoán anh ta đang muốn làm cái quỷ gì, có phải muốn làm gì cô không.
Kinh nghiệm mười tám năm ở Tây Thành làm cô rõ ràng một chuyện, ở trên đời này không có lòng tốt vô duyên vô cớ cũng không có bánh trên trời rơi xuống.
Những thứ cô biết đều là tranh đoạt ích lợi.
Tần Phong dung túng cùng giữ gìn không khỏi làm Tần Nguyên ướt hai mắt.
Cô biết mỗi một câu của thanh niên
phía sau, những câu thiệt tình thực lòng đều là lời từ đáy lòng.
ở trong mắt anh, cô chính là tốt như vậy.
Còn có ba và anh hai, ở trong mắt bọn họ dù cô có chọc thủng trời thì cũng là trời sai, không liên quan gì đến cô.
Kiếp trước cô thật không minh bạch bị người hãm hại, thanh danh hỗn độn, ba và anh an ủi cô, che chở cô, làm cô rời xa mấy tin đồn nhảm nhí.
Cô không phải chưa từng bị đả động, một viên lạnh băng tâm tràn ngập phòng bị đã bị bọn họ làm cho ấm áp.
Nhưng không đợi cô tiếp nhận bọn họ, ba đã chết, anh hai bị bắt xuất ngoại, anh ba mất tích không rõ.
Cô không có cơ hội mở rộng cửa với bọn họ lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái nhà này vỡ tan.
Cũng may, một đời này tất cả đều kịp lúc.
Tần Nguyên bức lui nước mắt trong mắt.
Cô không thể khóc, hiện giờ tiền đồ một mảnh quang minh, cô hẳn nên cười mới phải.