Nhưng, anh cứ đứng đó không có tránh đi, tùy ý để chìa khóa xe đánh vào ngực.
Thậm chí trong lúc chia khóa xe đang ở không trung, anh còn hướng cơ thể lên phía trước một chút, sợ chìa khóa nửa đường rơi xuống đất.
“Ai u!”
Bị chìa khóa xe đánh trúng Tần Phong kêu lên, duỗi tay nhanh nhạy
bắt lấy chìa khóa sắp rơi xuống đất.
Anh che lại ngực bị đánh trúng, bước chân bay nhanh lui về phía sau hai bước.
Sắc mặt Tần Phong biến đổi, biểu tình thống khổ bi thương, khẽ run ngón tay chỉ Tần Nguyên: “Nguyên Nguyên, em giết anh à!”
sắc mặt Tần Phong thay đổi tốc độ cực nhanh, thấy Tần Nguyên líu lưỡi.
Giây tiếp theo, cô cười ra tiếng.
Dung nhan tinh xảo tươi đẹp lúm đòng tiền như hoa, điềm mỹ lại động lòng người, thật sự là đẹp đến không gì sánh được.
Nụ cười này của cô khiến Tần Phong cũng quên diễn trò, hai mắt nhìn đến ngây người.
Tần Nguyên về Tần gia được một năm rồi mà đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười thoải mái như thế, chân thật như thế.
Lúc em gái cười rộ lên thì ra lại đẹp như vậy.
Tần Nguyên đi hai ba bước đến trước mặt Tần Phong, lấy chìa khóa trong tay đối phương, giơ tay đánh một cái lên vai anh.
Một cú đánh này, thân thể đối phương không chút mảy may di chuyển, ngược lại là tay cô có chút đau đớn.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, thân nhìn anh ba nhìn như đơn bạc, sao cơ thể hơi gầy này có thể có lực như vậy chứ.
Người rắn chắc như vậy làm gì, tay
em đánh đau muốn chết.” Tần Nguyên bĩu môi giả vờ oán giận nói: “Thân thể anh ba rắn chắc như vậy bị chìa khóa đụng một chút đã kêu em muốn giết anh, em đây chẳng phải là còn muốn oan hơn Đậu Nga sao.”
Tần Phong vốn là không không đau không ngứa với cú đánh của Tần Nguyên.
Nghe cô oán giận tay đau, thần thái nhíu mày, biểu tình ngụy trang trên mặt anh nhanh chóng thu liễm, đáy mắt phiếm nồng đậm lo lắng.
Còn không đợi anh mở miệng dò hỏi liền nghe được câu sau Tần Nguyên nói, cả người anh đều dại ra giống
như là nghe được chuyện không thể tưởng tượng được, vô cùng chấn động vậy.
Em gái gọi anh là anh ba!
Anh va, cái từ này sao lại xa lạ như vậy.
Xa lạ đến mức Tần Phong ngày ngày chờ đợi, mong chờ sau một năm hiện giờ cuối cùng cũng nghe được.
Cả người anh đều lâng lâng giống như là đạp lên đám mây.
Loại cảm giác này, cả đời này anh cũng không quên được.
Bộ dáng Tần Phong như mất hồn chọc cười Tần Nguyên.