Cô đã trở lại.
Cô thật sự đã trở lại!
Ông trời thật sự không lừa cô!
Tần Nguyên không dám tin tưởng trợn to hai mắt, thân thể đang run rẩy, bàn tay ôm lấy khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đan xen với biểu tình bi ai.
Một đôi con ngươi xinh đẹp nổi lên ánh nước, nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt rơi xuống tơ tằm đang đắp trên người.
Tần Nguyên từ nhỏ đã sống ở khu dân nghèo, Tam Giáo Cửu Lưu Tây Thành Kinh Thành, không cha không mẹ, từ nhỏ sống ở cô nhi viện.
Một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện khu dân nghèo hình thành tính cách lỗ mãng.
Bọn họ hàng năm giao lưu với du côn lưu manh, giết người cướp của Tam Giáo Cửu Lưu, trên người ít nhiều gì cũng nhiễm tật xấu.
Muốn tìm đường sống trong kẽ hở, Tần Nguyên không thể không dung nhập những thứ thuộc về khu dân nghèo mà cô chán ghét từ đáy lòng.
Nơi đó là nhà của cô, là nơi cô sống mười tám năm.
Cho dù Tây Thành lộ ra dơ bẩn, các loại giao dịch u ám, mỗi ngày đều sẽ có mạng người vô thanh vô tức biến mất nhưng cô vẫn như cũ nói Tây Thành là nhà của cô.
Mười tám năm……
Ký ức sinh hoạt tùy ý vui sướng mười tám năm ngắn ngủn toàn ở Tây Thành.
Ở năm 18 tuổi Tần Nguyên bị hào môn Tần gia Kinh Thành tìm tới cửa.
Cô lại là con gái lưu lạc bên ngoài của Tần gia, tam tiểu thư Tần gia.
Năm đó, Tần phu nhân ở bệnh viện sinh ra một đôi long phượng thai, bệnh viện có người trộm con, bọn buôn người vốn muốn trộm con trai Tần nhị thiếu, mà trong lúc vội vàng lại đem trộn lẫn hai anh em bọn họ.
Lúc bọn buôn người phát hiện trộm ra chính là con gái liền ném Tần Nguyên vào trong đám tuyết lạnh giá.
Lúc ấy con gái không đáng giá, tư tưởng mọi người vẫn còn bị ý niệm trọng nam khinh nữ ăn sâu bén rễ.
May mắn Tần Nguyên gặp được người tốt bụng, thiện lương đưa cô đến cô nhi viện.
Nếu cả đời cô đều ở cô nhi viện khu dân nghèo, có lẽ cả đời bình bình đạm đạm sống qua ngày đến sinh lão bệnh tử, sống thọ và chết tại nhà.
Hết thảy bi kịch bắt đầu từ khi cô bị nhận về Tần gia.
Cô rõ ràng là tam tiểu thư chính thức của Tần gia lại bị úp cho cái mũ con riêng, bị người chửi rủa, hèn hạ, vũ nhục, hãm hại, oan uổng.
Thậm chí bị người ly gián quan hệ giữa cô cùng ba và các anh trai.
Tất cả chuyện này đều là do cô mẹ kế cùng chị kế ác độc tàn nhẫn kia làm.
Hồi tưởng tao ngộ sẽ phát sinh sắp tới, hai tròng mắt mê mang của Tần Nguyên dần dần nhiễm băng hàn, thù hận, phẫn nộ cùng với cực kỳ bi ai được che giấu ở sâu trong đáy mắt.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, động tác quá mức kịch liệt khiến cảm giác đau đớn trong thân thể chợt tăng lên.
Tần Nguyên bất chấp đau đớn, cô phải nhanh một chút rời khỏi nơi này.
Nơi này là nơi cô từng bị chị kế hãm hại, cùng một người đàn ông xa lạ hoang đường một đêm ở khách sạn.
Nhưng không phải là căn phòng mà cô ta sắp đặt sẵn.
Chị kế vì hủy cô, cố ý tìm một tên phú nhị đại có chút xíu quyền thế, yêu thích sắc đẹp, tới bại hoại trong sạch của cô.
Không nghĩ tới cô thế nhưng cùng Hoắc tam gia tiếng tăm lừng lẫy Kinh Thành, sát phạt quyết đoán, quyền cao chức trọng, trời xui đất khiến làm ra một đoạn tình duyên sương sớm.
Sau khi chị kế phát hiện liền cắn chặt răng cả gan làm loạn làm ra chuyện treo đầu dê bán thịt chó.
Người phụ nữ kia chuyển cô đến phòng hiện tại, chính mình thì nằm ở bên người Hoắc tam gia.
Hỗn độn trên mặt đất cũng là đối phương có tâm bố trí.
Đây đều là ký ức kiếp trước của Tần Nguyên, căn bản không rõ ràng lắm chân tướng, sau khi cô chết mới biết được hết thảy.
Đây là lần đối phương thành công nhất trong vô số lần chị kế tính kế từ lúc Tần Nguyên trở về Tần gia một năm nay.
Là bởi vì lần này mà cô mất đi tất cả bao gồm đứa con trong bụng còn chưa ra đời.
Tần Nguyên rũ mắt, sờ sờ bụng bằng phẳng.
Phiên vân phúc vũ một đêm, kiếp trước khi mất đi con là ở thời điểm thai nghén, nó đã từng ở nơi này.
Lần này, cô tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đến tổn thương con của cô.