Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 6



Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, Lâm ‘Yến Vân ngây ra, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

Ba năm, Tân Vũ Phong vẫn luôn là một chàng rể hèn mọn, nén giận, nhẫn nhục chịu đựng, cho tới bây giờ chưa giận ai bao giờ.

Không ngờ bây giờ anh lại tát Quách Tuấn Hùng bay cả người.

*A a a! Răng của tao… răng của tao rụng rồi: Khóe miệng gã nhỏ máu, đau đớn khủng khiếp nên phát ra tiếng kêu gào thảm thiết “Tân Vũ Phong, anh điên rồi? Sao anh dám đánh anh Quách?”

Lâm Yến Vân vừa sợ vừa giận.

Phải biết rằng, gã là cậu ấm con nhà giàu, nhổ một sợi lông chân của gã thôi cũng đủ phiền phức.

Mà hiện tại gã bị ăn một bạt tai, ngay cả răng nanh đều bị đánh bay, đến lúc đó kẻ chịu tội không chỉ có Tân Vũ Phong mà cả nhà họ Lâm cũng bị vạ lây.

“Anh Quách, anh không sao chứ?”

Lâm Yến Vân lập tức xông đến chỗ Quách Tuấn Hùng, cẩn thận đỡ gã đứng lên, định bù đắp sai lầm một chút.

Nhưng giờ phút này, trong đầu chỉ còn cơn tức, mặt Quách Tuấn Hùng hầm hầm, trừng mắt nhìn anh “Thắng nhãi, mày ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đánh tao?”

Quách Tuấn Hùng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tràn ngập lửa giận, chỉ hận không thể chém chết anh cho hả cơn giận.

“Vừa rồi, không phải mày bảo tao đánh à? Tao ra tay, là vì thỏa mãn yêu cầu của mày đấy! Nếu mày còn chưa đã thì tao có thể cho mày thêm vài cái bạt tai” Tân Vũ Phong lạnh lùng nói.

“Mày!”

Nghe vậy, gã tức đến nỗi khí huyết không thông ‘Gã không thể tưởng tượng được, thằng hèn này không những dám đánh mình mà còn dám khiêu chiến nữa.

“Thắng nhãi, mày giả vờ cái gì? Chỉ cần một câu nói của tao thì mày sẽ không ngóc.

đầu lên được. Đến lúc đó,không chỉ có mày, tất cả anh em bạn bè bên cạnh mày đều bị vạ lây”

Quách Tuấn Hùng uy hiếp, chắc chắn không phải đang đùa.

Dựa vào gia cảnh nhà họ Quách, muốn giết chết mấy người thường, dễ như trở bàn tay.

Lâm Yến Vân cuống lên, vội vàng ăn nói khép nép: “Anh Quách, Tân Vũ Phong hành động sốc nổi, mong anh giơ cao đánh khẽ”

Nghe nói như thế, Tân Vũ Phong thấy trong lòng ấm áp, nghĩ cô đang cầu xin cho.

mình.

Ai ngờ ngay sau đó, Lâm Yến Vân chuyển giọng: “Mong anh giơ cao đánh khẽ, đừng đổ tội lên đầu nhà họ Lâm”

Hóa ra nấy giờ cô chỉ lo cho nhà họ Lâm “Ha hat” Quách Tuấn Hùng nhe răng cười: “Yến Vân, nể mặt em, anh có thể bỏ.

qua cho nhà họ Lâm. Nhưng thẳng nhãi này.

phải quỳ xuống lạy anh chín mươi chín cái, rồi xin lỗi anh.”

“Được Lâm Yến Vân lập tức gật đầu, xoay người nhìn Tân Vũ Phong, vẻ mặt ghét bỏ thúc giục anh nói: “Không nghe thấy anh Quách nói gì à? Mau quỳ xuống xin lỗi đi”

Lời của cô tuy không lớn nhưng lại giống như một con dao nhọn, đâm vào ngực anh.

Lúc này, Tân Vũ Phong chỉ cảm thấy trái tìm như xoẫn lại, không thể hô hấp.

“Yến Vân…”

Cổ họng anh khô khốc, chua xót nói: “Thật ra… em không cần sợ nhà họ Quách, quyền lực anh có bây giờ, nhà họ Quách vốn không thể so sánh! Anh không những có thể bảo vệ em an toàn, còn có thể cho em một cuộc sống sung túc, biến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này”

“Đủ rồi!”

Lâm Yến Vân ngắt lời anh, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận, lạnh lùng nói “Tân Vũ Phong, anh khiến tôi thật sự thất vọng. Tuy anh không đúng chút nào nhưng tôi không ghét anh, ít nhất anh không nói dối.

Nhưng tối nay, đầu tiên là việc anh giả mạo Chiến Thần, bây giờ lại nói dối liên tục.”

“Anh nghĩ rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sẽ tin vào câu chuyện ma quỷ của anh sao? Bây giờ khi nhìn thấy anh, tôi chỉ thấy ghê tởm”

Quách Tuấn Hùng đứng bên cạnh cũng ra vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Nếu có thể phá hoại quan hệ của bọn họ, như vậy ăn một cái tát cũng đáng thôi.

“Yến Vân, anh thật sự không lừa em. Em tin tưởng anh một lần, được không?”

Tân Vũ Phong kiên nhẫn nói, trong giọng nói mang theo sự van nài.

Nhưng Lâm Yến Vân vấn lạnh lùng, ánh mắt tỏ ra vẻ chán ghét: “Tân Vũ Phong, nếu anh vẫn muốn ở nhà họ Lâm, vậy lập tức quỳ xuống, xin lỗi anh Quách”

“Anh, sẽ không quỳ đâu.”

Tân Vũ Phong cắn răng cự tuyệt, giọng nói vang dội.

Nam nhỉ dưới gối có vàng.

Ba năm này, anh ở rể ở nhà họ Lâm, tất cả những nhẫn nhục chịu đựng cũng vì tình yêu dành cho Lâm Yến Vân.

Nhưng dù bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ không bỏ đi lòng tự trọng.

Hơn nữa… Hiện tại Tân Vũ Phong đã khôi phục thân phận, cầm Chiến Thần lệnh trong tay, trở thành chiến thần Thiên Vũ độc nhất vô nhị.

Sao anh có thể quỳ gối trước Quách Tuấn Hùng được chứ?

Ai ngờ ngay sau đó, Lâm Yến Vân lại xông đến, giơ tay phải tát anh.

“Bốp!”

Cái tát vang dội.

Trên gương mặt anh, in hằn vệt đỏ.

Chinh chiến nhiều năm, anh ra sống vào.

chết, trải qua vô số trận chiến, kèm theo vô số thương tích nghiêm trọng.

Nhưng này cái tát này còn hơn mưa bom bão đạn, tạo ra vết thương nặng nhất từ.

trước đến giờ.

Trong phong bao ở khách sạn, Lâm Yến ‘Vân nghĩ anh giả mạo chiến thần, cho nên mới cho anh một bạt tai.

Nếu lí do là tình cảm thì anh không trách cô.

Nhưng hiện tại, Lâm Yến Vân lại vì người đàn ông khác mà đánh anh, điều này làm cho cõi lòng Tân Vũ Phong đau nhói.

Chẳng lẽ quãng thời gian ba năm sớm tối bên nhau, còn không bằng một gã Quách Tuấn Hùng?

Đột nhiên, Tân Vũ Phong cảm thấy chính mình có chút buồn cười.

Anh từ bỏ quyền thế ngút trời, trở về Dương Hải vì muốn âm thầm bảo vệ Lâm Yến Vân.

Nhưng những thứ anh đã bỏ ra, ở trong mắt đối phương lại không hề có giá trị.

“Tân Vũ Phong, năm đó bởi vì ông nội nên tôi mới gả cho anh. Nhưng ba năm nay, anh chẳng kiếm nổi một đồng nào, còn khiến cho tôi bị mất mặt bao lần”

“Bây giờ, anh lại phạm một cái sai tày trời, thậm chí còn liên lụy đến nhà họ Lâm”

“Hôm nay, nếu anh không quỳ xuống xin lỗi thì chúng ta sẽ ly hôn!”

Không quỳ thì sẽ ly hôn.

Những lời nói lạnh lùng vô tình này lại xuất phát từ miệng của cô ấy.

Cô nghĩ sự uy hiếp này sẽ khiến anh đi vào khuôn khổ.

Nhưng mà, anh vẫn ngẩng cao đầu, để lộ ánh mắt trước nay cô chưa từng thấy, trầm giọng nói: “Được, anh đồng ý ly hôn”

Cái gì?

Sắc mặt Lâm Yến Vân thoắt biến, còn tưởng rằng mình nghe lâm Quách Tuấn Hùng ở bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng.

Cả Dương Hải đều biết, Tân Vũ Phong là thằng hèn bám váy vợ, mặt dày mày dạn ở nhà họ Lâm Một khi rời khỏi nhà đó thì anh chẳng là gì cả.

Ai ngờ hiện tại, một người luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng như Tần Vũ Phong, lại to gan như thế.

“Anh muốn ly hôn với tôi thật? Không đùa chứ?”

Lâm Yến Vân cao giọng hỏi, ngoại trừ kinh ngạc, còn có một chút mừng thầm.

Giữa cô và Tân Vũ Phong vốn không có tình yêu làm nền tảng.

Nếu có thể dứt bỏ Tân Vũ Phong, thì cô có thể lập gia đình một lần nữa, làm người đẹp số một Dương Hải, mong ước nhờ khuôn mặt xinh đẹp để gả vào nhà giàu cũng dễ thực hiện Quách Tuấn Hùng đứng bên cạnh, đang chờ kết cục.

Nhận thấy vẻ vui mừng của cô, Ti Phong càng thêm chua xót, nhìn cô h‹ “Ba năm rồi, anh ở rể ở nhà họ Lâm, làm trâu làm ngựa, quán xuyến tất cả việc nhà, đã khiến em phải khổ bao giờ chưa?”

“Người nhà họ Lâm châm chọc, khiêu khích rồi chèn ép, anh có nói một câu oán hận nào chưa?”

Vũ “Năm trước nổi bão, em phát sốt hôn mê bất tỉnh, không thể gọi taxi, anh không quản mưa gió, cõng em đi qua bảy con phố mới đến bệnh viện”

“Mà em, có từng nói với anh một câu cám ơn chưa?”

Từng lời nói của Tân Vũ Phong như sấm đánh, vang vọng khắp phòng.

Đối mặt chất vấn, cô xấu hổ cúi đầu, mắt ngân ngấn nước.

Cô thừa nhận, trừ không có tiền ra, thì các mặt khác của anh, có thể nói là “người chồng kiểu mẫu”, trước giờ chưa bao giờ để cô phải khổ.

Nhưng thứ cô muốn không phải là những thứ này.

Không phải cô ham giàu sang phú quý, mà là xã hội này, quá mức thực dụng.

Quách Tuấn Hùng tùy tiện lấy ra mười lăm tỷ, đó là con số mà cả đời này anh không kiếm được.

Cô chịu được ba năm, nhưng không muốn phải sống những ngày tháng khổ cực đó nữa.

“Yến Vân, anh nói những điều này, không phải vì muốn em đồng tình mà vì anh muốn nói cho em biết – anh là một người đàn ông chân chính, không phải một kẻ bám váy vợi Sắp xếp thời gian, chúng ta cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.”

Nói xong, Tân Vũ Phong xoay người, đi ra cửa.

Nhìn bóng dáng anh, hai mắt Lâm Yến Vân đỏ bừng, thân mình run rẩy không ngừng.

Trước đây, cô chỉ mong đuổi được anh đi, nhưng khi anh thật sự rời đi, cô lại cảm thấy nội tâm trống trải đến lạ, giống như mất đi một thứ rất quan trọng.

“Cộp!”

Lúc Tân Vũ Phong sắp đi ra khỏi phòng, anh đột nhiên dừng lại.

“Thắng nhãi, sao mày còn chưa cút, chẳng lẽ muốn dùng khổ nhục kế để cô ấy thương hại hả?” Quách Tuấn Hùng hùng hùng hổ hổ, giọng điệu gợi đòn.

Tân Vũ Phong không buồn để ý sự khiêu khích này, quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Lâm Yến Vân, thở một hơi dài.

Chuyện tới nước này, anh không muốn giấu diếm nữa, chuẩn bị hé lộ bí mật đã bị chôn vùi nhiều năm kia.

“Yến Vân, anh vẫn còn câu hỏi cuối cùng muốn hỏi em…”

- ------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv