Từ trước đến giờ tập đoàn Phong Vân luôn làm việc với tốc độ nhanh như sấm chớp.
Chỉ dùng một ngày đã thu mua tòa nhà văn phòng cao nhất ở Dương Hải làm trụ sở làm việc cho công ty con.
Mà những nhà giàu quyền quý kia cũng thi nhau đưa đến quà tặng muốn nịnh bợ lấy lòng.
Mười hai giờ trưa, Tần Vũ Phong bắt một chiếc xe chạy đến tập đoàn Phong Vân.
Anh vừa đi vào tòa nhà văn phòng thì phía sau đã truyền đến một giọng nói quái gở: “Ối trời! Đây không phải là Tân Vũ Phong à? Đường đường là tập đoàn Phong Vân, chỗ này sao có thể cho cái thứ rác rưởi như cậu có thể tới chứ?”
Tần Vũ Phong xoay người lại.
Chỉ thấy ngoài mấy mét có một chàng trai anh tuấn đứng ở đó, mặc đồ Tây, nhìn rất đạo mạo: Thế mà lại là cậu lớn nhà họ Lâm, Lâm Tử Hiên.
Kẻ thù gặp mặt, cực kỳ đỏ mắt.
Bởi vì Tân Vũ Phong mà suýt chút nữa làm nhà họ Lâm bị đóng băng hết mọi hoạt động.
Món nợ này Lâm Tử Hiên vẫn luôn khắc ghi vào trong lòng.
Tần Vũ Phong chẳng muốn dông dài với hắn ta, trực tiếp lách qua đi vào trong tòa nhà lớn.
Ai biết Lâm Tử Hiên lại không bỏ qua, bước nhanh theo sau, mở hai tay ra cản đường đi.
“Thằng oắt thối tha, nói chuyện với cậu đó cậu không nghe thấy à?
Chẳng lẽ… Cậu đến đây ứng tuyển làm bảo vệ? Nhưng cái đồ bỏ đi này như cậu thì bảo vệ cũng chẳng thể làm nổi, chỉ xứng ra đường làm ăn mày xin cơm thôi!”
Lâm Tử Hiên chửi ầm lên, muốn hoàn toàn giẫm nát tôn nghiêm của Tần Vũ Phong.
Nhưng mà Tần Vũ Phong lại không tức giận, hoàn toàn ngó lơ hắn ta, tiếp tục đi về phía trước.
Loại thái độ này hoàn toàn chọc giận Lâm Tử Hiên.
“Kiêu căng gì đấy hả? Lần này tôi đến đây là đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với tập đoàn Phong Vân, chờ sau khi chuyện thành công thì nhà họ Lâm sẽ phất lên cực nhanh, một câu nói của tôi là có thể cho cậu không chốn nương thân ở Dương Hải này!”
Lâm Tử Hiên cực kỳ kiêu ngạo cực kỳ hung hăng, dường như đã nắm chắc phần thắng.
Tần Vũ Phong vốn dĩ chẳng muốn để ý đến hắn ta, dù sao cái loại nhân vật nhỏ bé này căn bản không xứng đáng để Tần Vũ Phong nổi giận.
Nhưng hắn ta cứ nhất quyết muốn giả ngầu thì Tân Vũ Phong cũng không muốn vả mặt hắn ta mạnh quá.
“Ha hai”
Tần Vũ Phong cười lạnh, nhìn hắn ta nói: “Nếu anh muốn đến đây hợp tác, vậy thì có thể dọn đường về nhà rồi! Bởi vì tập đoàn Phong Vân sẽ không hợp tác với cái thứ rác rưởi như anhl”
Tần Vũ Phong giờ phút này giống như một nhân vật lớn cao cao tại thượng.
Giữa những con chữ để lộ ra sự thô bạo không gì sánh bằng!
Lâm Tử Hiên trực tiếp bị dọa sợ.
Qua trọn mấy giây hắn ta mới sực tỉnh táo lại, sau đó ôm bụng cười to: “Ha ha ha… Thằng oắt con, cậu bị mắc bệnh hoang tưởng? Nhà họ Lâm của tôi muốn hợp tác với tập đoàn Phong Vân chẳng lẽ còn phải cần có sự đồng ý của cậu à? Cậu xem mình là ai, tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân à?”
“Anh không tin thì có thể thử một lần!”
Tần Vũ Phong cười bí hiểm sau đó quay người rời đi vào thang máy trong tòa nhà.
“Giả vờ giả vịt, cố làm ra vẻ!”
Lâm Tử Hiên nhìn bóng lưng Tần Vũ Phong, thầm mắng một câu, nhưng trong lòng dửng dưng như không.
Lần này hắn ta tới đã nắm thừa phần thắng.
Vị trí của tòa nhà văn phòng này vừa khéo chính là con đường Tân Hồ, là phạm vi quản lý của Lâm Đông Hải bố của hắn ta.
Lãnh đạo cấp cao chẳng bằng người quản lý trực tiếp!
Lâm Tử Hiên nghĩ rằng chỉ cần nói ra thân phận của mình thì chuyện hợp tác với tập đoàn Phong Vân chắc chắn sẽ nắm được trong tay!
- ------------------