Nghe Lâm Kiều Như hô to, Tần Vũ Phong do dự một chút rồi buông lỏng tay ra.
“Bịch!”
“Khụ… khụ…”
Quách Tuấn Hùng như một con chó chết nằm xụi lơ dưới đất ho khan không dứt, hồi lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Nhưng lưng áo của gã đã ướt đẫm mồ hôi như vừa mới đi một vòng trước cửa quỷ môn vậy. Gã nhìn Tân Vũ Phong với ánh mắt đầy sợ hãi.
“Thằng… thằng ranh, mày thật sự muốn giết tao?”
“Đương nhiên! Nếu không phải Kiều Như cầu xin giúp mày thì bây giờ mày đã là một cái xác không hồn rồi!”
Tần Vũ Phong nhìn gã từ trên cao với ánh mắt lạnh lùng và không chứa bất cứ cảm xúc nào.
Quách Tuấn Hùng hoảng sợ tột độ, không còn điệu bộ phách lối và kiêu căng như vừa nấy nữa, như động vật gặp phải thiên địch, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Tao không muốn thấy mày nữa!
Lăn đi!”
Tần Vũ Phong lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng!”
Quách Tuấn Hùng như được đặc xá lập tức quay người đi ra ngoài.
“Khoan đãi”
Tần Vũ Phong gọi gã lại: “Tao nói là lăn, mày nghe không hiểu tiếng người sao?”
Cái gì?
Quách Tuấn Hùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, giận đến mức run cả người.
Dù gì gã cũng là cậu chủ nhà giàu có thân phận quý giá, bất kể đi đến đâu cũng đều có người xu nịnh, đâu thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này?
Nhưng nhớ đến cú đấm vừa rồi của Tần Vũ Phong thì gã chợt âm thầm chột dạ.
“Thằng ranh con, xem như mày lợi hại! Hôm nay thiếu gia tao nhận thual”
Quách Tuấn Hùng thốt ra một câu hung ác, sau đó khuyu xuống đất lăn như lừa thẳng ra khỏi phòng.
Cả quá trình chạm đến vết thương ở sống mũi nên gã lại kêu rên thảm thiết.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Tần Vũ Phong, cảm ơn anh, anh lại cứu tôi nữa rồi!”
Mắt của Lâm Kiều Như đong đầy nước mắt xúc động.
“Anh nói rồi, anh sẽ luôn bảo vệ em! Đến khi biển cạn đá mòn, thiên hoang địa lão!”
Tần Vũ Phong nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên rồi lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô.
“Đi thôi, anh đưa em về nhàiI”
Anh cởi áo của mình ra rồi choàng lên cơ thể mềm mại của Lâm Kiều Như.
Sau khi về đến nhà, vì đã trải qua cú sốc lớn đó nên Lâm Kiều Như mệt mỏi rã rời, không lâu sau thì cô chìm vào mộng đẹp.
Còn ánh mắt của Tần Vũ Phong đột nhiên trở nên lạnh như tiền.
Tuy Lâm Kiều Như đã xin và thả cho Quách Tuấn Hùng chạy mất nhưng anh sẽ không dễ dàng tha thứ vậy đâu!
Tần Vũ Phong lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tiêu Mặc Chiến: “Ngày mai, trước khi mặt trời mọc hãy làm nhà họ Quách phá sản đi!”
- ------------------