Đối với lời nói của Lâm Kiều Như, Tần Vũ Phong không hề nhận ra sự khác thường, anh đưa mắt tiễn cô đi.
Nửa tiếng sau.
Lâm Tưởng lái chiếc Audi, đưa cô đến trước cửa khách sạn Crowne Plaza.
“Sao lại ở khách sạn?”
Lâm Kiều Như chau chặt mày, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
“Hì hì! Đây là nơi anh Quách sắp xếp! Đi lên đi, anh Quách đang đợi cô ở phòng tổng thống!”
Lâm Tưởng lấy ra một tấm thẻ phòng đưa cho cô.
Lâm Kiều Như thì ngây người tại chỗ, lâu sau cũng không nhúc nhích gì cả, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ mang đầy sự bất an.
“Sao nào? Không muốn? Nhưng có quên, mẹ cô vẫn đang nằm trong bệnh viện, đợi một tỷ rưỡi để làm phẫu thuật đấy!”
Lời của Lâm Hoàng Quân giống như con dao găm sắc bén, rạch hết đường đề phòng của cô.
“Được rồi, tôi đi!”
Lâm Kiều Như hít sâu một hơi, nhận lấy thẻ phòng, sau đó đi vào trong khách sạn.
Trong phòng tổng thống.
Quách Tuấn Hùng đang nằm trên ghế sô pha, gác chéo hai chân lại, bộ dạng ung dung nhàn nhã.
!”
“Ting tong “Anh Quách, tôi là Lâm Kiều Như, dòng họ nhà tôi bảo tôi đến nhận tội với anhl”
Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng.
“Cửa không khóa, vào đi!”
Quách Tuấn Hùng trực tiếp mời cô vào.
Rất nhanh, Lâm Kiều Như đã vào trong căn phòng tổng thống này.
Quách Tuấn Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy khát vọng, vẻ thèm muốn như muốn ngập tràn trong ánh mắt, giống như nhìn thấy châu báu quý hiếm nào vậy.
Cái ánh mắt câu dẫn này khiến cho lòng Lâm Kiều Như dâng lên nỗi sợ sệt, cô vô thức lùi về sau mấy bước.
- ------------------