Bên ngoài Nhà hàng Thanh Vân, người qua đường vây lại càng ngày càng đông.
Mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc là một đại nhân vật như thế nào mới có thể để Tạ Đông Chính chờ đợi đau khổ như vậy.
“Âm ầm!”
Mấy phút sau, một chiếc xe jeep màu đen lục từ xa xa chạy tới.
Xe jeep là sản phẩm trong nước sản xuất, cũng chỉ mười mấy vạn, căn bản không thể đánh đồng với những loại xe đắt tiền khác.
Nhưng Tạ Đông Chính lại kích động vô cùng, còn chạy thẳng qua đó tiếp đón.
Lúc này đây.
Ông ta không phải là quan chấp chính ở Dương Hải cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là một nô bộc hèn mọn, đang nghênh đón chủ nhân tôn quý của mình.
“Soạt!”
Đột nhiên, cửa xe mở ra.
Bóng hình một người thanh niên bước xuống xe.
Tư thế oai hùng, phong thái hào hoa Giống như một quân vương cao cả đang giáng lâm xuống trần gian.
Chỉ là một bóng lưng thôi, đã thu hút con mắt của tất cả mọi người, làm người ta đều trở nên mờ nhạt.
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt khó mà tưởng tượng nổi của mọi người…
Tạ Đông Chính thân là trưởng quan cao cấp nhất của Dương Hải, lại đang cúi đầu thật thấp với bóng lưng kia, lộ ra một góc vuông 90 độ, dùng giọng nói cung kính nhất hô to: “Tạ Đông Chính ở Dương Hải, bái kiến đại nhân!”
Lời nói này, giống như một tia sét đánh thẳng xuống làm hiện trường bùng nổ.
Tất cả những người qua đường đang ở đây, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung sự chấn động trong lòng mình nữa.
“Trời ạ! Đường đường là ông Tạ, lại cúi đầu phủ phục với một người thanh niên?”
“Đây rốt cuộc là đại nhân vật ở đâu về, lẽ nào là từ tỉnh thành đến sao?”
“Không! Nói không chừng là đến từ Đế Đô, là một vị công tử của nhà quyền quý nào đó!”
“Cậu xem anh ta ngồi xe jeep, trừ phi là đời sau của mội đại lão trong quân đội nào đó chăng?”
Hiện trường cảm thán không ngớt, đều đang đoán mò thân phận của người đó.
Trong đám người.
Thân hình Lâm Yến Vân đột nhiên run lên, khuôn mặt biến sắc, bộ dạng giống như vừa gặp quỷ.
“Yến Vân, sao vậy?”
Dương Nguyệt Dung chú ý đến sự kì lạ của cô ta, không nhịn được mà hỏi han.
“Mẹ, mẹ không cảm thấy bóng lưng kia, có chút quen thuộc sao?”
“Giống ai cơ?”
“Tần Vũ Phong! Người đó là Tần Vũ Phong!”
Lâm Yến Vân lớn tiếng kêu lên, nhất thời thu hút sự chú ý của những người khác trong nhà họ Lâm.
“Yến Vân, cháu đang hoa mắt rồi sao?”
“Thằng phế vật đó sao có thể khiến ông Tạ cúi đầu phủ phục chứ?”
“Lần trước nó bao trọn cái khách sạn Caesar, chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, sợi dây chuyền Đôi Cánh Thiên Sứ kia cũng chỉ là hàng dỏm!”
“Đúng rồi! Nếu nó lợi hại như thế, sao có thể làm kẻ thất bại trong nhà †a tận ba năm cơ chứ, mặc kệ cho chúng ta đánh mắng, thậm chí còn không bằng một con chó nữa?”
Nghe thấy những lời này của họ hàng, Lâm Yến Vân thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ… thật sự là mình nhìn lầm rồi”
“Tên phế vật Tần Vũ Phong đó, chỉ đáng ăn rau ăn cám mà thôi, sao có thể đến Nhà hàng Thanh Vân này chứ!”
Ở bên kia.
Tạ Đông Chính cúi đầu khom người xuống, hộ tống Tần Vũ Phong bước vào Nhà hàng Thanh Vân, lại phát hiện anh đang đứng ở ban công phòng trên tầng hai, nhìn xuống phía dưới lầu quan sát.
“Đại nhân, ngài đang nhìn gì vậy?
Bên ngoài có người quen sao?” Tạ Đông Chính cung kính hỏi.
“Không có gì!”
Tần Phòng thu lại ánh mắt, nhìn về phía Tạ Đông Chính hỏi: “Ông Tạ, ở Nhà hàng Thanh Vân ăn cơm không phải là rẻ, lần này để ông tiêu tốn rồi!”
“Có thể cùng chiến thần Thiên Vũ danh chấn thiên hạ ăn cơm là vinh dự to lớn của tôi rồi!”
- ------------------