“Năm!” “Bốn!” "Ba!"
Không cho cô thời gian suy nghĩ, Tần Vũ Phong trực tiếp bắt đầu đếm. ngược thời gian đến chết.
Tất cả những người giàu có có mặt tại đó đều bị dọa sợ, tim đập thình thịch và gần như muốn ngất tại chỗ.
"Hai!" Tần Vũ Phong tiếp tục đếm. Không khí trong tòa lúc này vô cùng căng thẳng.
“Chờ đã! Tôi đồng ý với các điều kiện của anh!” Tô Kỳ Hoa vội vàng mở miệng nói thật nhanh.
Cho dù trong lòng vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn cần phải khuất phục!
Cô ta không dám lấy chính mình ra để đánh cược! Và càng không dám đánh cược mạng sống của mình!
Lại càng không không dám đánh cược mạng sống của rất nhiều những người giàu có đang ở đây!
Nếu đổi lại có người khác uy hiếp cô ta, Tô Kỳ Hoa sẽ không bao giờ tin.
Nhưng mà Tần Vũ Phong là người phương bắc, lại luôn đồng hành cùng mưa đạn, có thể chế tạo bom đạn, cũng không phải là không có khả năng.
Bây giờ cô ta đã chấp nhận, cô chỉ là làm mất đi một bức tranh mà thôi, cô ta đã lừa được rất nhiều hiện vật di sản văn hóa khảo cổ như thế này từ tay của Quách Thường Lân.
Không cần thiết phải vì một bức tranh mà mạo hiểm như vậy!
“Các ngươi đi đóng gói bức tranh gửi cho anh Tần!” Tô Kỳ Hoa ra lệnh. cho một số thuộc hạ của mình.
Chứng kiến sự thỏa hiệp của cô ta, nhiều người giàu có có mặt tại đó. đều thở phào nhẹ nhõm, coi như tránh thoát khỏi một kiếp.
“Qúa mạo hiểm rồi!”. “Tim của tôi đều muốn nhảy ra ngoài cả rồi!”
“Tên nhóc này chắc chắn là một kẻ mất trí! Trước tiên anh ta đã làm bị thương cậu chủ Ngô, hiện tại anh ta dùng một quả bom để đe dọa. Thật sự coi trời bằng vung!”.
“Loại mất trí này mới không cần giảng đạo lí, chuyện gì anh ta cũng làm được!”.
Rất nhanh, nhân viên công tác đã cuộn bức tranh lại, cung kính đưa cho Tân Vũ Phong.
“Anh Tân, bây giờ anh đã hài lòng chưa?” Tô Kỳ Hoa lạnh lùng hỏi.
“Xem như hôm nay cô thức thời, chúng ta tạm dừng lại ở đây hôm nay! Chẳng qua là, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi!”
Một tay cầm bức tranh đã được cuộn tròn và tay kia cầm chiếc vali, Tần Vũ Phong sải bước ra khỏi nhà đấu giá và lên xe jeep của mình.
Một vài ông nhà giàu ở đó cũng vội vàng chạy ra ngoài, không dám ở lại lâu hơn.
“Cô Tô, quả bom này để lại làm kỷ niệm cho cô!” Tần Vũ Phong ném chiếc vali màu đen ra khỏi cửa kính xe. “Vào!”
Chiếc vali vẽ một hình parabol, không nghiêng lệch vừa đúng chạm vào bên chân của Tô Kỳ Hoa.
Tô Kỳ Hoa sợ hãi lùi lại, vì sợ rằng sự va chạm dữ dội sẽ làm kíp nổ bên trong nổ tung ra.
“Các người, mau lại nhìn xem!” Cô ta lập tức gọi thuộc hạ của mình. Một tên thuộc hạ bước tới phía trước, ngồi xuống và mở vali. “Hừ! Hừ! Hừ!” Mọi người trong triều đều ngước cổ nhìn sang bên đây. Chỉ thấy rằng chiếc vali rỗng tuếch. Nào có quả bom nào? “Chết tiệt! Cái vali trống không?” “Thằng nhãi này, chơi trò vườn không nhà trống!” “Tất cả chúng ta đều bị lừa!”
Giờ phút này, ngay cả là người tốt tính cũng nhịn không được mà chửi. bậy.
Tần Vũ Phong dùng một cái vali rỗng đem tất cả mọi người trong phòng đấu giá xoay vòng vòng
Càng thêm quan trọng hơn là bộ dáng điên cuồng vừa rồi của Tần Vũ Phong thực sự giống như một kẻ liều mạng muốn cùng chết!
Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời không chê vào đâu được, có thể đi ứng cử diễn viên xuất sắc cho giải Oscar!
"Khốn nạn, mau trả lại bức tranh cho tôi!” Tô Kỳ Hoa nghiến răng nghiến lợi.
"Hahaha!" Tần Vũ Phong cười to, nhấn mạnh chân ga, khởi động xe jeep rời đi. “Thật đáng hận!”