Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, thân thể Tân Vũ Phong chấn động lớn giống như sét đánh! “Vậy mà lại là cô ta!” Tần Vũ Phong nghiến răng, nắm đấm nắm chặt vang lên tiếng cạch cạch, trong mắt càng là lộ ra một tia sát ý ngút trời. Người bản bức "Sơn hà xã tắc đồ" này không phải là nhà họ Lăng! Mà là Tô Kỳ Hoa!
Vốn dĩ Tần Vũ Phong đã phải người đi điều tra tung tích của cô ta, vì sợ nếu như cô ta rơi vào trong tay nhà họ Lăng, thì sẽ gặp phải những nguy hiểm gì đó.
Bất kể thế nào cũng không ngờ tới, cô ta không những một cọng tóc cũng không bị tổn hại, ngược lại còn nghênh ngang xuất hiện trong phòng đấu giá.
| Như vậy xem ra, trong vụ án giết người đó, cô ta không phải là nạn nhân bị bắt đi mà còn có ẩn tình khác! Trên đời này, những thứ càng đẹp thì lại càng nguy hiểm…
*Thường Lân, cái chết của cậu...lẽ nào thật sự là bởi vì người phụ nữ này sao?”.
Tần Vũ Phong không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc này, nhưng sự thật mạnh hơn lời hùng biện. Đồng thời tại đây. Trong phòng cũng có người nhận ra Tô Kỳ Hoa, biểu cảm trên mặt có chút kỳ lạ.
Hôm nay vốn dĩ là đám cưới của Quách Thường Lân và Tô Kỳ Hoa.. Nhưng vào sáng sớm, Quách Thường Lân đã nhảy lầu ngã xuống chết, thảm thương không nỡ nhìn.
Còn chưa qua một ngày, Tô Kỳ Hoa đã nôn nóng gào thét muốn bán đấu giá vật gia truyền của nhà họ Quách, việc này tuyệt đối có điều gì đó kỳ lạ!
Nhưng những người ở trong phòng đấu giá này đều là những kẻ tinh khôn, anh không nghĩ muốn xui xẻo mà đụng đầu với bọn họ vào lúc này, vì vậy tốt hơn hết là lựa chọn cách im lặng.
Tô Kỳ Hoa lắc lư vòng eo thon thả, bước lên bục cao, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn toàn bộ phòng, đôi môi màu đỏ khẽ mở, cô ta cất giọng êm tai và đầy từ tính:
“Các vị khách quý, trước tiên chào mừng mọi người đến với hội bán đấu giá này. Bức tranh “Sơn hà xã tắc đồ” quý giá này không cần tôi phải nói nhiều, có thể xứng là bảo vật trăm năm mới gặp một lần!”
*Giá khởi điểm là một trăm năm mươi tỷ, mỗi lần tăng giá không được dưới ba tỷ!” *ồ đúng rồi, hôm nay nhất định phải quẹt thẻ để thanh toán mọi chi phí!”.
Giọng nói Tô Kỳ Hoa mềm mại đáng yêu, nhưng biểu hiện vô cùng cường thể. Rất nhiều người giàu có dồn dập gật đầu thể hiện sự đồng ý. Những di vật văn hoá cấp bảo vật quốc gia giống như thế này, trên thế giới hiếm có.
Ngay đúng lúc này, trong một góc phía dưới của khán đài bỗng nhiên vang lên một giọng nói không hài hoà:
“Cô Tô, bức “Sơn hà xã tắc đồ” này rõ ràng là vật gia truyền của nhà họ Quách, làm sao lại có thể ở trong tay cô? Có lẽ nào là nó bị đánh cắp, cướp đoạt thì phải?"
Ngay khi lời nói này đưa ra, toàn bộ phòng đấu giá náo động lên. “xì xào! Xì xào! Xi xào!”. Vô số cặp mắt dồn đập nhìn về nơi phát ra âm thanh. Chỉ nhìn thấy một người đang nói là một người đàn ông với khuôn mặt cường nghị và phong thái phi thường. Cho dù chỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, cũng giống như một ngọn núi lớn sừng sững, khiến người khác không thể đánh giá thấp. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tần Vũ Phong! Trên bục cao.
Tô Kỳ Hoa nhíu chặt lông mày, trên khuôn mặt dếc thương kia lộ ra vẻ chán ghét, dữ tợn trừng Tân Vũ Phong, trong mắt mang theo mấy phần uy hiếp.
Tân Vũ Phong không chút mảy may sợ hãi, ngẩng đầu đối diện với cô ta. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, dường như phát ra tia lửa.
Nhưng một lúc sau, sắc mặt của Tô Kỳ Hoa thay đổi trong nháy mắt, cười duyên dáng một cái. “Hahaha...anh bạn này, anh nói đùa rồi! Tôi đây từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, sao lại có thể làm ra loại chuyện như vậy?”
“Mọi người nên biết rằng tôi và Quách Thường Lân từng là người yêu, bức tranh này chính là lời tín vật định tình mà anh ấy tặng cho tôi”
Lời giải thích này vô cùng trôi chảy, không chê vào đâu được. Dù sao, Quách Thường Lân đã chết rồi, mà người chết thì không thể đối chứng với cô ta. “Hừ!".
Tân Vũ Phong phát ra một tiếng cười lạnh, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, giống như một con sư tử ngủ say thức tỉnh, nhìn vào không trung gầm lên:
"Thường Lân vì cứu cô mà rơi xuống lầu chết thảm, hài cốt còn chưa lạnh! Còn cô thì tốt rồi, vậy mà giả vờ tựa như là không có việc gì, còn lấy đồ gia truyền của nhà họ Quách ra để cầm bán đấu giá, điều này không khỏi có chút tuyệt tình!”
“Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?"