Lý do đưa cô đến Đế Độ một phần để bày tỏ lòng kính trọng đối với người mẹ đã mất của cô. Mặt khác, cũng là để thay cô tìm được bố mẹ ruột của mình.
Mặt dây chuyền ngọc bích có chữ "Yến" vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ của Tân Vũ Phong. Nếu nói...Lâm Kiều Như thật sự là con cháu của Yến Phiệt, e rằng đằng sau đó còn có một bí mật nào đó ẩn giấu!
"Kiều Như, về nhà thôi!" Tân Vũ Phong ra khỏi giường bệnh. “Anh bị thương nặng như vậy rồi, không cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa sao?”. Bạn có biết trang truyện # tr umtruyen.C O M #
Lâm Kiều Như hỏi. "Dĩ nhiên là không!"
Tần Vũ Phong chuyển động thân thể một lúc, tỏ ra tràn trề sinh lực Lâm Kiều Như mở to đôi mắt đẹp đẽ nhìn anh, cảm thấy có chút kỳ quái.
Người bình thường từ lúc chỉ còn thoi thóp thở đến khi hồi phục cũng phải mất ít nhất vài tháng, nhưng Tần Vũ Phong dường như chỉ cần qua một đêm là sẽ lành lại.
| Thể chất như vậy thật khiến người ta kinh ngạc, nếu chuyện này lan rộng ra thì có thể sẽ bị một số cơ quan bắt giữ để tiến hành nghiên cứu.
Ngay sau đó, hai người rời khỏi bệnh viện và đi dạo, ngang qua một công viên giải trí. Thật tiếc vì trời đã tối muộn và công viên giải trí đã đóng cửa. Nhìn vòng đu quay cao chót vót, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Như hiện lên một tia hoài niệm, tự lẩm bẩm một mình:
"Em đã có một chuyến đi chơi vào mùa xuân khi em còn nhỏ. Trường tổ chức một chuyến đi đến công viên giải trí. Trò chơi yêu thích nhất là vòng đu quay!"
| "Mọi người phải xếp hàng chờ tới lượt để chơi! Thật tiếc là một lần đu quay tốn tận sáu mươi nghìn, đó là một số tiền quá lớn đối với em lúc đó!"
"Những đứa trẻ khác có tiền tiêu vặt và lên đu quay! Em chỉ có thể ở bên dưới, háo hức nhìn, để nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của bọn họ....
"Khi em lớn lên, một chiếc vé sáu mươi nghìn chẳng là gì cả, chỉ là...em không bao giờ đến công viên giải trí nữa! | "Sau này em thầm quyết tâm rằng nếu có người mình thích trong tương lai, em sẽ cùng anh ấy đến công viên giải trí và đi chơi đu quay!"
Trong câu nói của cô, thấp thoáng một nét buồn.
vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt, từ nhỏ cô đã biết điều hơn những đứa trẻ khác, đến nỗi chính sự biết điều đó cũng khiến cô đau khổ.
"Tân Vũ Phong, sau này nếu có cơ hội, chúng ta sẽ cùng đi đu quay nhé!"
Lâm Kiều Như đột nhiên ngỏ lời, ánh mắt tràn đầy mong đợi, dường muốn Tần Vũ Phong cùng cô thực hiện ước mơ thuở nhỏ. Đây cũng là lời bộc bạch của cô!
Trong thâm tâm, cô đã thật sự coi Tần Vũ Phong...là định mệnh của chính mình. "Tại sao phải đợi đến tương lai? Hiện tại, anh có thể bù đắp lại sự thiệt thòi của em!" Tân Vũ Phong cười nói.
"Ngay bây giờ sao?" Lâm Kiều Như mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Bây giờ đã là nửa đêm và công viên giải trí đã đóng cửa. Làm thế nào nó có thể tiếp tục hoạt động chứ? *Kiều Như, em nhắm mắt lại và đếm đến mười đi!”
Tần Vũ Phong nói. Dù cảm thấy lạ nhưng cô vẫn làm theo. "Mười!" "Chín!" "Tám!"
Tần Vũ Phong lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho chủ tịch thành phố Dương Hải, Tạ Đông Chính, yêu cầu mở công viên giải trí ngay lập tức.
"Ba!" "Hai!" "Một!" Rất nhanh, Lâm Kiều Như đã đếm xong. Khi cô mở mắt ra, một điều không thể tin được đã xảy ra.
"Tạch! Tạch! Tạch!"
Công viên giải trí ban đầu đang tối tăm đột nhiên bừng sáng, và tất cả đèn được bật lên, giống như ánh sáng ban ngày. Vòng đu quay cũng đang từ từ quay, đẹp như trong thế giới cổ tích! "Trời ơi!" Lâm Kiều Như thốt lên, cô không thể tin vào mắt mình: "Tần Vũ Phong, em đang nằm mơ ư? Sao anh có thể làm được như vậy?"