Câu nói cuối cùng không chỉ là một lời nhắc nhở mà nó còn mang ý cảnh báo một chút. Lâm Kiều Như sợ hãi, lùi lại phía sau vài bước trên chóp mũi chảy ra từng hạt mồ hôi, môi mím chặt. “Thở.." Phải một lúc lâu sau, cô mới thở phào nhẹ nhõm, như thể cô đã đưa ra quyết định nào đó.
“Vợ của Tần Thiên Vũ, đó quả thực là một vinh dự lớn, nhưng tôi biết tôi đang từ chối điều gì! Tôi càng biết rõ hơn, bản thân tôi muốn cái gì!”
“Có lần, tôi cũng như bao cô gái khác, tưởng tượng rằng khi bản thân gặp nguy hiểm, người tôi yêu sẽ mặc áo giáp vàng bước lên đám mây bảy sắc màu đỏ, xông đến cứu tôi!"
Chỉ có điều, tôi đã gặp được người tôi yêu! Anh ấy là người bình thường, phổ thông, có thể không bằng Tân Thiên Vũ nhưng trong lòng tôi, anh ấy sớm đã chiếm một vị trí không thể thay thế được!"
“Nguyện được bên nhau mãi, đến khi tóc trắng bạc đầu cũng không chia lìa!"
Nói xong câu đó, Lâm Kiều Như quay người, siết chặt lấy bàn tay Tân Vũ Phong. Mười ngón tay đan vào nhau! Trong một lúc, tất cả mọi người trở nên bàng hoàng. Rất nhiều nhân vật tầm cỡ đều bị lay động bởi lời nói của Lâm Kiều Như.
Vừa rồi, chỉ cần Lâm Kiều Như gật đầu đồng ý, là cô đã có thể sở hữu vinh hoa, phú quý rồi, thế gian này có mấy người có thể tránh khỏi dục vọng chứ?
Nhưng đối với tình yêu đích thực trong lòng, cô đã thẳng thừng từ chối. Thứ tình cảm trong sáng và chân thành như vậy làm sao có thể khiến người ta không rung động được chứ! Bên cạnh, ánh mắt Tân Vũ Phong có chút ướt át. Sự ấm áp nơi đầu ngón tay khiến anh cảm giác có sự liên kết giữa mạch máu. Anh thua rồi! Bởi vì Lâm Kiều Như đã từ chối lời cầu hôn của Tần Thiên Vũ Anh cũng thua rồi! Bởi vì Lâm Kiều Như đã chủ động tỏ tình Tân Vũ Phong, một người đàn ông bình thường. Hơn nữa, điều đó còn dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu người có tầm cỡ và toàn bộ những người có mặt tại đây. Điều này đòi hỏi phải can đảm đến mức nào? Có thể.. đây chính là cái kết viên mãn nhất, tuyệt vời nhất. Tần Vũ Phong vốn định đưa cho cô một cái hồ nhưng cô lại trả cho anh cả một đại dương bao la. “Kiều Như!”
Đột nhiên, Tần Vũ Phong quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nói với giọng điệu uy nghiêm và thiêng liêng:
“Lời thề hẹn ước dưới ánh trăng, trời đất làm chứng cho tình yêu chúng ta" “Sông núi cũng gào thét làm chứng, đến quỷ thần cũng theo" “Tôi, Tần Vũ Phong, xin thề kiếp này đời này, sẽ không bao giờ rời đi!" “Em, em đồng ý lấy anh chứ?”
“Em đồng ý!” | Lâm Kiều Như ra sức gật đầu. Không hoa hồng, không nhắn, cũng không có váy cưới lãng mạn... Lời cầu hôn tưởng chừng như thô thiển và thậm chí có chút vội vàng này, ấy thế mà lại khiến cô khóc như mưa. Vừa rồi, cô đã vứt bỏ đi những chấp niệm trong nhiều năm qua và đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Ngay cả cậu bé mười tám năm trước, giờ đã trở thành chiến thần, là vua của cả thế giới và người đó đã trở lại để cầu hôn cô.
Nhưng trong trái tim cô chỉ có Tân Vũ Phong, người đã nhiều lần vào sinh ra tử cùng mình mới là người cô yêu thực sự! | Nhìn thấy màn cầu hôn của Tần Vũ Phong, cả khán đài đều lặng im như tờ, không nói nên lời. Những biến đổi bất ngờ trong buổi lễ long trọng này, quả thực khiến người ta quá đỗi kinh ngạc! Rõ ràng đó là buổi lễ danh hiệu của Tần Thiên Vũ, nhưng lại bị một kẻ vô danh cướp đi tất cả ánh đèn sân khấu, Chuyện gì thế này? Cách đó không xa, ánh mắt Lâm Yến Vân tràn đầy u ám, dữ tợn. Dường như cô đã nắm bắt được cơ hội nào đó, cô chỉ vào Tần Vũ Phong, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ rác rưởi, đảm to gan cướp người phụ nữ của Tân Thiên Vũ!” “Các tinh hoa của biên giới phía Bắc, còn ngây người đó làm gi? Còn không mau tiến lên, đánh tan xác thành từng mảnh!”