Kỳ thật, Đường Tam Hoàng đã tính kế rất kĩ càng rồi.
Trong tình huống bình thường, cho dù là chủ tịch Phong Vân tập đoàn, cũng không có khả năng biết tập đoàn Ba Đào cùng liên đoàn Tây Hải có quan hệ.
Chỉ tiếc rằng, người anh ta gặp phải chính là Tần Vũ Phong!
Tần Vũ Phong không chỉ có là chủ tịch Phong Vân của phú khả địch quốc, còn là chiến thân thiện sách trong truyền thuyết!,
Lấy thân phận chiến thần, có thể biết rất nhiều tình báo tuyệt mật.
Tần Vũ Phong đơn giản chỉ tương kế tựu kế bên ngoài mặt thì đáp ứng đi đến cuộc hẹn, thật ra là âm thầm tiến đến, bảo vệ Lâm Kiều Như.
Nhưng vì tránh cho sự việc bại lộ, anh không hề lên chiếc du thuyền Costa Victoria, mà là ngồi máy bay trực thăng lặng lẽ đi theo, cho đến khi phát hiện điều khác thường mới ra mặt.
“Kiều Như, đừng sợ! Anh tới đón em trở về!”
Tần Vũ Phong đã từng bước lớn tiến lên phía trước, đỡ Lâm Kiều Như đang quỳ rạp ở dưới đất lên.
“Tổng... Tổng tài... Cảm ơn anh.” vành mắt Lâm Kiều Như đỏ bừng, nghẹn ngào nói.
Trong khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất, Tần Vũ Phong như thần tiên giáng trần, cũng giống như những anh hùng trong phim, thân khoác áo giáp vàng thần thánh, chân bước trên những đám mây bảy sắc đi đến...
Một loạt hình ảnh này, làm cố khó lòng quên được, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một chút gợn sóng.
“Nha đầu ngốc, anh đã sớm nói qua, sẽ bảo vệ em!” Tầnvũ phong vỗ vỗ bả vai cô.
“Á? Tổng tài, giọng nói của anh.”
Lâm Kiều Như nhíu nhíu mày, hình như phát hiện ra một tia khác thường.
Không xong rồi!
Tần Vũ Phong lập tức phản ứng lại, bản thân nhất thời quên mất, quên thay đổi giọng nói.
“Khụ khụ... anh bị cảm nhiễm phong hàn, cho nên giọng nói có chút hơi khàn!” Anh dung giọng nói khàn khàn nói.
"Ồ." Lâm Kiều Như tin là thật, không có tiếp tục hoài nghi nữa.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong xoay người, nhìn về phía Lâm Yến Vân. | Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ, phát ra sự lạnh lẽo, giống như gió lạnh ở Siberia.
Anh nghĩ tới Lâm Yến Vân sẽ trả thù, lại không nghĩ rằng thủ đoạn của cô ta sẽ bẩn thỉu như thế.
“Lâm Yến Vân có được lắm! dám dùng đến tính mạng của tất cả mọi người trên thuyền, tới bức bách Lâm Kiều Như uống nước rửa chân!”
“Tâm địa rắn rết, lòng lang dạ sói, đáng chết!!!”
Trong giọng nói của Tần Vũ Phong hàm chứa lửa giận, một luồng sát khí uy nghiệm từ trên cơ thể phát ra, tràn ra cả bốn phương tám hướng.
Trên boong tàu to như vậy, nhiệt độ trong phút chốc giảm đến mức gần như đóng băng, không ít khách khứa đều rùng mình, rợn cả tóc gáy, giống như rơi vào hầm băng. Lâm Yến Vân sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Nhưng rất nhanh, cô lại hít thở sâu một hơi, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, nhìn Tần Vũ Phong nói:
“chủ tịch Phong Vân, anh thật sự rất lợi hại! Nhưng hiện tại, xưa đâu bằng nay, tôi giờ là người phụ trách của tập đoàn Ba Đào, trong tay còn có hơn trăm tay súng! Cứ cho anh có thể đánh, có thể địch lại nổi nhiều đạn như vậy?!”
Nói xong, cô vẫy vẫy tay, hình như đang ra một mệnh lệnh gì đó. “Xoạt! Xoạt! Xoạt!”
Tất cả vệ sĩ đồng thời giương sáng lên, đưa họng súng tối đen, nhắm. ngay những điểm yếu trên người Tần Vũ Phong.
Chỉ cần bọn họ nổ súng, nháy mắt là có thể biến Tần Vũ Phong thành một cái sàng, cho dù có mười cái mạng đều không đủ!
Giờ phút này, Lâm Yến Vân tựa hồ lại lần nữa khống chế được tình thế, khóe miệng hiện ra nụ cười đắc ý, lần thứ hai mở miệng:
| “Tiểu tiện nhân, lời lúc trước tôi nói, vẫn còn hiệu lực như cũ! Cô chỉ cần hết hết chậu nước rửa chân này, tôi là có thể buông tha cho cô và chủ tịch Phong Vân!”
“Nếu không chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cả hai người đều phải chết, cứ cho là một đôi uyên ương sẽ chết ở trên biển đi!”
Lời này, tuyệt đối không phải ở nói giỡn!
Lâm Yến Vân hoàn toàn trở nên điên cuồng, bị thù hận làm đầu óc mụ mị, chỉ cần có thể báo thù, để cô trả giá điều gì cô đều nguyện ý.
“Đừng nổ súng! Tôi đáp ứng còn không được sao?” Lâm Kiều Như sốt ruột đến sắp khóc.
Đây không phải là cô tham sống sợ chết, nhưng cô không muốn bởi vì chính mình, mà liên lụy đến chủ tịch Phong Vân.
Nhưng mà, cô vừa mới cúi người xuống, Tần Vũ Phong liền giữ chặt tay cô, ngăn cản động tác của cô.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong xoay người nhìn Lâm Yến Vân, ánh mắt như điện, ngạo nghễ mở miệng: “Kẻ hèn một trăm tay súng, thì tính là gì? Tôi nếu dám đến, tự nhiên là có cân nhắc!”
“Trợn to đôi mắt chó của cô, nhìn cho kỹ đi!”