“Chủ tịch Tạ, chúng tôi sai rồi, xin ông giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một lần đi!”
“Đúng vậy… Chúng tôi bị Hạng Hồng Vũ sai khiến, nhất thời như bị ma quỷ ám, mới phạm phải sai lầm lớn vậy!”
“Chúng tôi sẽ rút lui hết, tuyệt đối không dám nhắm vào tập đoàn Phong Vân nữa”
“Vâng vâng vâng! Chúng tôi lập tức khôi phục hợp tác với tập đoàn Phong vân!”
Bọn nhà tài phiệt này vừa nấy còn hừng hực dã tâm, giờ đã nhận thức được, hận một nỗi không thể quỳ xuống van xinh.
Bọn họ tuy rằng số lượng đông đảo nhưng lại.
là một đám rời rạc, đạo quân ô hợp!
Đối mặt với Tạ Đông Chính, bọn họ nào dám làm càn nữa?
Bọn họ hợp lại tương đương với hơn một nửa Dương Hải, nhìn qua là một thế lực không thể khinh thường!
Nhưng Tạ Đông Chính lại là “trời” của Dương Hải!
Một câu nói là có thể chi phối vận mệnh của bọn họ.
Tất cả nhà tài phiệt đều cực kỳ hối hận, trong lòng nghĩ đến mà thấy sợ hãi.
Sớm biết như vậy, có cho bọn họ mấy lá gan cũng không dám nhận lời yêu cầu của Hạng Hồng VũI Nhưng đại cục kinh thiên động địa như vậy, ai có thể dự đoán sớm được đây?
Tần Vũ Phong nhìn những người giàu đối diện, ngạo nghễ nói: “Hiện tại, các người biết phải chọn đứng ở đội nào rồi chứ?
Vừa dứt lời những người nhà tài phiệt kia tới tấp tranh nhau tiến gần tới Tân Vũ Phong, khuôn mặt đều toát lên vẻ nịnh nọt.
Nửa phút sau.
Hơn trăm nhà tài phiệt toàn bộ đứng sau lưng của Tần Vũ Phong.
Đối diện, chỉ còn sót lại một người Hạng Hồng Vũ.
Cô đơn chiếc bóng!
Lẻ loi một mình!
Hạng Hồng Vũ siết chặt nắm đấm, cả người không ngừng run rẩy, hình như đã chịu phải đả kích rất lớn.
Vốn là hôm nay là ngày anh ta huy hoàng nhất, sáng chói nhất!
Tại cuộc họp hằng năm nhà họ Hạng, trước mắt vô số các nhà phú hào, vượt qua ngọn gió.
Cái tên Hạng Hồng Vũ sẽ được truyền ra ngoài, trở thành huyền thoại của thế hệ trẻ ở Dương Hải!
Ai mà ngờ… tất cả kiêu hãnh của anh ta, đều bị nghiền nát!
Lần này, anh ta cũng sẽ nổi danh cả Dương Hải, nhưng là theo hình thức ngang ngược tàn á!
cMà vai chính trong câu chuyện này, mọi người nhắc đến là Tần Vũ Phong ở trước mặt.
“Tại sao? Đây rốt cuộc là vì sao chứ?”
Hạng Hồng Vũ hung tợn trừng mắt nhìn Tân Vũ Phong, hai con mắt đỏ hoe nghiến răng nghiến lợi: “Anh là thương nhân, lại sao lại có thế có bản lĩnh như vậy chứ, gọi đến đây nhiều trợ thủ lớn như vậy? Anh thực sự không sợ chiến thần Thiên Vũ sau lưng tôi sao?!”
“Thân phận của tôi rốt ruộc như thế nào, anh không xứng đáng được biết!”
Tần Vũ Phong lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, anh cũng không thể đại diện cho chiến thần Thiên Vũ!
Theo như tôi biết thì chiến thần Thiên Vũ đã mất tích ba năm nay, hoàn toàn không có chút tin tức nào: “Coi như anh là một trong những thành viên của đội Thiên Vũ, trước đó cũng chưa từng thấy chiến thần Thiên Vũ, cũng còn không biết ngại mà lấy danh nghĩa của anh ấy, còn ở bên ngoài giả danh lừa bịp? Nếu như bị chiến thần biết dựa theo quân mệnh, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Lời nói này khơi dậy sự chấn động trong cả hội trường.
“Cái gì?”
“Cậu chủ Hạng chưa từng thấy chiến thần Thiên Vũ?”
“Vậy trước kia anh ta nói, muốn thay chúng ta giới thiệu chiến thần, chẳng phải là đang bịp chúng ta sao?”
“Thật là không ngờ được, đường đường là cậu chủ của nhà họ Hạng, một thành viên của đội chiến thần, hóa ra là một tên lừa gạt.!”
“Nếu không phải là tổng giám đốc Phong Vân, chúng ta suýt chút nữa đã bị lừa rồi!”
“Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!”
Hạng Hồng Vũ tức giận thét gào, giống như con thú hoang lên cơn điên, sát khí trong cơ thể sắp sôi trào ra.
Anh ta gần như mất đi lý trí, đã vượt qua giới hạn, muốn liều lĩnh xông tới Tân Vũ Phong liều mạng.
“Reng reng reng!”
Đúng lúc mấu chốt này, điện trong túi của anh †a đột nhiên vang lên.
Là một tiếng chuông đặc biệt!
Hạng Hồng Vũ lấy điện thoại ra vừa nhìn sau đó con mắt đột nhiên co rúm lại, hình như là bị dội một gáo nước lạnh vào đầu lập tức lấy lại tinh thần.
Anh ta lập tức nghe điện thoại, ngược lại vẻ kiêu căng trước đó, cung kính hỏi: “Thống lĩnh Tiêu, ông đột nhiên gọi điện tới, có chỉ thị gì ạ?”