Hạng Hồng Vũ nhướng mày, nhìn Tần Vũ Phong với vẻ giễu cợt, nói: “Cậu nhóc, nếu có tinh mắt, cậu có thể nhận ra thân phận của tôi! Đúng vậy, tôi đến từ trại Thần Sách, nơi tập trung những người giỏi nhất trong Đại Ninh, những chiến sĩ dũng mãnh nhất! “
Giữa các câu nói, là niềm tự hào không hề che giấu.
“Ôi trời ơi! Đội ngũ thần bí mà Hạng Hồng Vũ đã gia nhập, hóa ra lại là trại Thần Sách!”
Dương Nguyệt Dung thán phục đến nỗi phải thốt lên.
Cho dù bà ấy chỉ là một người phụ nữ, nhưng cũng đã từng nghe nói đến danh tiếng của trại Thần Sách.
“Trại Thần Sách, đó là con át chủ bài của biên giới phía Bắc, bất cứ người lính nào cũng đều là tinh anh được tuyển chọn trong hàng vạn người!”
Lâm Quốc Triều không kiềm được cảm xúc.
“Anh Hồng Vũ còn trẻ tuổi như thế đã có thể gia nhập vào trại Thần Sách, anh ấy chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng và có thể trở thành tướng lĩnh hạng hai, hạng ba!”
Lâm Hoàng Quân tỏ vẻ ngưỡng mộ.
“Không phải như vậy, anh Hồng Vũ của tôi là người mạnh nhất thế giới đấy!”
Lâm Yến Vân ánh mắt ngưỡng mộ nói.
Nghe được những lời khen ngợi từ mọi người, Hạng Hồng Vũ cũng rất tự hào. Trên thực tế, anh ta hoàn toàn đủ tư cách để tự hào!
Đứng trong bảy cấp bậc quan chức đứng đầu!
Tuy rằng anh ta mới gia nhập trại Thần Sách không lâu, nhưng cũng được xem như một nhân vật đáng nể, ngay cả lãnh đạo cấp cao của Dương Hải cũng luôn cho anh ta một chút thể diện.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Ngay sau đó, Hạng Hồng Vũ mở ra hai chân, hướng về phía Tần Vũ Phong đang từng bước tiến lại gần, ánh mắt nheo lại, lộ ra bản chất độc đoán của mình.
“Cậu nhóc, vừa rồi cậu chẳng phải rất hùng hổ sao, còn đuổi cả nhà Yến Vân ra ngoài, ai cho cậu to gan như thế chứ?”
Đối mặt với tư thế hung hãn này, Tần Vũ Phong khẽ nhíu mày.
Anh chợt nhớ lúc trước Tiêu Mặc Chiến đã nói rằng trong số những người mới ở trại Thần Sách, có một kẻ gai góc không nghe lời, cần rèn giũa lại tính cách.
Không ngờ… cái người gai góc đó lại chính là người bạn thuở nhỏ của Lâm Yến Vân!
Nếu Hạng Hồng Vũ biết được chiến thần Thiên Sách mà mình kính nể, xem như thần thánh lại là Tân Vũ Phong ở trước mặt anh ta, sợ là sẽ dọa anh ta sợ hãi đến mức chân run đứng không vững mà quỳ rạp xuống đấy!”
Nhưng hiện tại, Tân Vũ Phong lại không tiện tiết lộ thân phận của mình.
Bởi vì, anh ấy muốn cầu hôn Lâm Kiều Như tại lễ trao giải vào nửa tháng tới, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người!
Bây giờ một khi nói ra danh tính của mình, tất cả mọi sự chuẩn bị đều trở nên vô ích.
Nhưng trong mắt của tất cả mọi người ngay lúc này, sự im lặng của Tần Vũ Phong lại là biểu hiện của sự hèn nhát và nhu nhược.
“Ha ha ha…”
Lâm Hoàng Quân cười lớn, vẻ mặt hung dữ mắng: “Đồ rác rưởi, lúc nãy anh hung hăng càn quấy lắm mà, sao bây giờ lại như rùa rụt đầu vậy? Anh chẳng qua cũng chỉ dựa hơi chủ tịch Phong Vân, ra ngoài dọa nạt người khác thôi, nếu dựa vào thực lực của anh thì chẳng đủ tư cách để xách dép cho anh Hồng Vũ nữa “
Lâm Yến Vân đứng bên cạnh đang dựa vào lòng Hạng Hồng Vũ, vẻ mặt tự tin: “Tần Vũ Phong, anh là đồ hèn hạ, nhu nhược, đồ rác rưởi! Anh Hồng Vũ mới đáng mặt đàn ông, bây giờ anh ấy đã trở lại, xem anh còn dám bắt nạt tôi nữa không! Hãy quỳ xuống và xin lỗi tôi ngay đi! “
Tần Vũ Phong nghe vậy, mày nhíu chặt hơn.
“Này… cậu không nghe Yến Vân nói gì sao? Quỳ xuống xin lỗi!”
Hạng Hồng Vũ thấy anh ta cứ đứng yên chẳng làm gì, trong lòng có chút bực dọc, lên tiếng thúc giục.
“Hừ”
Tần Vũ Phong chế nhạo, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Hạng Hồng Vũ như một lưỡi dao vô hình.
“Đừng nói tới Dương Hải, mà trong toàn bộ Đại Ninh này, ngay cả hoàng tộc của Đế Đô, cũng chẳng một ai có thể bắt tôi phải quỳ!”
“Chỉ với anh, có thể sao?!”
Tần Vũ Phong hỏi ngược lại, từng lời nói tỏa ra sức mạnh khác thường, như thể anh ta cũng chẳng xem ai ra gì, trong mắt anh ta tất cả mọi người đều như không là gì cả.
Cảm nhận được sự hống hách, người nhà họ Lâm như bị chấn động, đầu óc lâng lâng, bị dọa đến nói không nên lời.
“Thật sự là khí thế hùng hồn!”
Hạng Hồng Vũ sửng sốt, nhưng trong lòng có chút khinh thường.
Ngay lúc đó, anh ta liền nhận thấy con người Tần Vũ Phong có chút nguy hiểm.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sợ hãi!
Nếu như để mất mặt ngay trước mặt Lâm Yến Vân thì thật sự còn sống làm gì nữa.
“Đùng!”
Đột nhiên, Hạng Hồng Vũ bước ra, ưỡn ngực và ngẩng cao đầu.
Anh từ từ đưa tay ra chỉ vào tấm huy Chương vàng trên ngực với vẻ tự hào.