Ba ngày trôi qua như một cái chớp mắt.
Thoáng một cái đã tới ngày hẹn.
Ba ngày này, nhà họ Lâm đã tìm vô số quan hệ, nhưng biết được bọn họ đắc tội với chủ tịch Phong Vân, tất cả mọi người đều quả quyết từ chối.
Bây giờ ở Dương Hải đã lưu truyền rất nhiều lời đồn.
Nghe nói ông Kiều Bát cũng vì gây sự với chủ tịch Phong Vân mà chết _ thảm ở trên đường.
Tất cả thế lực của nhà họ Kiều đều bị tiêu diệt tận gốc.
Đây chính là điểm mấu chốt, ai mà dám tự đâm đầu vào chỗ chết chứ?
Chỉ trong thời gian ngắn, nhà họ Lâm giống như mất hết hy vọng, lâm vào cảnh khốn cùng.
Mười hai giờ trưa.
Tần Vũ Phong dẫn theo mấy chục vệ sĩ ở tiểu khu hùng hùng hổ hổ xông vào biệt thự số một.
“Bố, không hay rồi, tên tàn phế kia dẫn người tới rồi!”
Lâm Hoàng Quân hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại có chút sợ hãi.
Đám người Lâm Quốc Triều, Dương Nguyệt Dung, Lâm Yến Vân cũng đang lo lắng sốt sắng đến luống cuống tay chân.
Thời hạn ba ngày đã tới rồi!
Bọn họ giống như bị bao vây, không còn chút sức lực nào để trốn thoát. _ Lúc này Tần Vũ Phong đã dẫn người tiến vào phòng khách, quét ánh mắt sắc bén khắp căn phòng rồi ngạo nghễ mở miệng: “Hừ! Các người vẫn còn chưa đóng gói hành lý dọn đi à, coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai à?”
“Xem ra… thật sự là chưa thấy Hoàng Hà chưa đổ lệ mà! Nếu đã như vậy thì để vệ sĩ quăng các người ra ngoài đi!”
Nghe thấy câu này, mấy tên vệ sĩ lập tức xông tới bao vây xung quanh.
“Chị, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như bị đuổi ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Dương Hải!”
Lâm Hoàng Quân tức giận đến run rẩy cả người.
Lâm Yến Vân thở ngắn than dài nhưng vẫn không có cách nào nề hà | nữa.
Hôm qua, cô ta đã tới nhà họ Hạng tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng tiếc là không hề gặp được Hạng Hồng Vũ!
Hạng Hồng Vũ thuộc chiến đội đặc biệt, hành tung tuyệt đối bí mật, ngay cả người nhà họ Hạng cũng không biết tung tích của anh ra, chỉ biết rằng gần đây anh ta đang có nhiệm vụ phải làm ở Dương Hải.
Như vậy xem ra, không thể trông cậy vào Hạng Hồng Vũ rồi.
Đột nhiên, Lâm Yến Vân đứng lên, nhìn về phía Tần Vũ Phong ở phía xa, khuôn mặt đột nhiên hiện lên vẻ nhu nhược, yếu đuối.
“Tần Vũ Phong, một ngày làm vợ chồng tình nghĩa đến trăm năm! Tôi biết anh hận tôi nhưng chúng ta tốt xấu gì cũng đã kết hôn ba năm, nói thế nào cũng có chút tình cảm! Lễ nào… anh thật sự muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Lâm chúng tôi sao?”
Hốc mắt Lâm Yến Vân đỏ lên, có một màng nước bao quanh.
Người đẹp rơi lệ như hoa dính nước mưal Dáng vẻ yếu đuối đáng thương này e là tất cả đàn ông đều sẽ phải nảy sinh tình cảm, đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô ta.
Chỉ tiếc là, Tân Vũ Phong hiểu rất rõ, dưới lớp vỏ bọc nhu nhược yếu ớt này của cô ta là một tâm địa ác độc như rắn rết.
Bởi vì đố ky, cô ta năm lần bảy lượt muốn ép buộc Lâm Kiều Như, đẩy Lâm Kiểu Như vào chỗ chết.
Cho dù cô ta có quỳ xuống cầu xin, Tần Vũ Phong cũng sẽ không nhẹ tay hơn..
“Ra tay đi, đuổi bọn họ ra ngoài!”
Tần Vũ Phong nhìn về phía vệ sĩ ra lệnh.
“Vâng Hơn chục tên vệ sĩ lập tức xông tới, đuổi mấy người nhà họ Lâm ra ngoài.
“Không! Đừng có động vào tôi!”
Dương Nguyệt Dung liều mạng giấy dụa, điên cuồng vùng vằng nhưng không thể nào là đối thủ của những vệ sĩ này, ngay lập tức bị bọn họ áp chế.
“Tần Vũ Phong, anh thật là nhẫn tâm! Mối thù này, tôi sẽ nhớ mãi, nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả giá gấp trăm ngàn lần!”
Vẻ mặt Lâm Yến Vân hung hăng dữ tợn, lộ ra dáng vẻ ai oán ác độc.
Cô ta quên mất rằng trước đây cô ta đã bắt nạt Tân Vũ Phong và Lâm Kiều Như như thế nào.
Gặp phải kết cục này chính là báo ứng do cô ta tự gieo gió gặt bão thôi!
Thấy mấy người nhà họ Lâm sắp bị đuổi cổ ra khỏi biệt thự.
Đột nhiên từ phía xa truyền tới một tiếng rít gào phẫn nộ: “Dừng tay lại!”