*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là súng lục!
Tuy nhiên, ở cái đất Đại Ninh này, đấy lại là loại vũ khí bị quản lý nghiêm ngặt.
Giỏi võ đến mấy mà trúng đạn, anh cũng chẳng thể qua khỏi cửa tử!
Đây sẽ là con át chủ bài của Kiều Thiên Dã.
Anh ta nở một nụ cười đầy đắc ý và tàn độc như thể đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Thằng nhãi, cực chẳng đã tao đành phải bóp cò… Ai lại năm lần bảy lượt sai mày đến đây gây sự?” Kiều Thiên Dã mặt mày hung tợn nói.
Lúc này anh ta chỉ đứng cách Tần Vũ Phong vài bước chân.
“Ha ha ha…”
Tần Vũ Phong cười lạnh, sắc mặt không hề thay đổi. Anh chẳng hề nao núng trước những lời đe dọa, uy hiếp của anh ta.
“Sao mày không sợ?”
Thấy bản thân như đang bị khinh thường, Kiều Thiên Dã vô cùng tức giận.
“Dùng cái thứ đồ chơi phế phẩm bằng sắt đấy để ép tôi phải khuất phục?
Anh xem thường tôi quá rồi đấy! Nói nhiều làm gì, bắn đi!”
Tần Vũ Phong hiên ngang bước lên phía trước.
Anh ưỡn ngực rồi đi thẳng về hướng của nòng súng.
“Thằng khốn, nếu đã thế, tao sẽ tiễn mày xuống suối vàng!”
Kiều Thiên Dã đáp lại với giọng điệu đầy hung dữ rồi bóp cò.
Tình thế lúc này đang ngàn cân treo sợi tóc!
“Vù!”
Tần Vũ Phong vừa di chuyển.
Anh lướt nhanh như ma quỷ, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Kiều Thiên Dã rồi nắm chặt cổ tay của bàn tay đang cầm súng của anh ta.
“Răng rắc.”
Trong tích tắc, cổ tay của Kiều Thiên Dã bị bẻ gấy. Máu tươi chảy ào ào, phần xương trắng toát lộ cả ra ngoài.
“Aaaa!”
Kiều Thiên Dã hét lên đầy bi thảm.
Anh ta đau thấu tâm can, đau đến chết đi sống lại.
Còn khẩu súng kia đã bị Tần Vũ Phong thừa cơ cướp mất.
Vẻ mặt của Tân Vũ Phong không thay đổi, nhưng ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén. Anh áp sát họng súng vào trán của Kiều Thiên Dã.
Nhanh!
Quá nhanh!
Từ lúc Tân Vũ Phong di chuyển đến lúc anh cướp súng, mọi thứ diễn ra chưa đến một giây!
Lâm Kiều Như chỉ thấy mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp. Chỉ trong chớp mắt anh đã đảo ngược tình thế, từ con mồi trở thành thợ săn, và làm chủ được tình thế!
“Nấy anh bắt tôi phải quỳ rồi lạy anh?” Tần Vũ Phong lạnh lùng nói.
“Không… Không phải…”
Kiều Thiên Dã vừa chịu đựng cơn đau thấu trời xanh ở cổ tay vừa lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vì quá sợ hãi nên cả người anh ta run bần bật.
Anh ta chẳng bao giờ ngờ được thứ vũ khí giết người mà anh ta vô cùng tự hào giờ đây đang nằm trong tay Tần Vũ Phong.
Lúc này, anh ta từ một vị thiếu chủ cao quý của nhà họ Kiều thành con cá tươi đang nằm trên thớt đợi người đến làm thịt.
“Quỳ xuống, dập đầu lạy!”
Tần Vũ Phong nói với giọng điệu cương quyết và đầy dứt khoát.
“Bịch bịch!”
Tiếp đó, đầu gối của Kiều Thiên Dã mềm nhũn. Anh ta vứt bỏ danh dự và lòng tự trọng của mình, và bắt đầu quỳ lạy.
“Rầm! Rầm! Rầm…”
Thoáng chốc, trán của anh ta bắt đầu sưng đỏ rồi máu tươi đỏ thẫm chảy ra, trông anh ta thật thảm thương.