“Điện thoại của chủ nhà nhà họ Vương cứ bận suốt!”
“Còn có Tổng giám đốc Tống…”
Nghe hết những tin tức này, đôi mày của bà cụ cau chặt lại.
Lúc này, dù có không nhanh nhạy thì cũng nhận ra có điều gì đó không ổn!
Nhưng người giàu có và quyền thế kia như đã hẹn trước, cùng nhau cho nhà họ Lâm leo cây.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, nhà họ Lâm nhất định sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Dương Hải, không thể ngóc đầu lên được.
Đột nhiên, một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi cất tiếng hỏi: “Mẹ ơi, ngày xưa có nhiều người đến mừng thọ bà nội như thế, sao năm nay nhà chúng ta lại không có khách nào đến vậy?”
Trẻ nhỏ thường nói lời thật lòng.
Mà lúc này, sắc mặt các thành viên của nhà họ Lâm đều khó coi như ăn phải ớt, không khác gì vừa mới bị tát một cái bạt tai.
Đột nhiên, một chiếc xe tải của một công ty chuyển phát nhanh từ xa chạy tới và dừng lại trước cửa Biệt thự Mặt Trời số một.
“Có phải nhà họ Lâm không? Có người gửi quà mừng thọ đến này!”
Người tài xế nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của đám người nhà họ Lâm mới dịu đi một chút quà mừng thọ.
Tuy rằng khách khứa không đến nhưng một số người đã gửi quà mừng tới, cũng coi như là lấy lại được chút mặt mũi.
Mấy người nhân viên cường tráng thả món quà từ chiếc xe tải cao hơn hai mét xuống đất, bụi bay mùi mịt.
“Loảng xoảng.”
Bên ngoài món quà mừng thọ có một lớp bọc che lại, không nhìn ra là cái gì.
“Oa! Món quà lớn như vậy, hẳn là rất có giá trị đây!”
“Là tượng phật ngọc sao?”
“Ít nhất cũng phải mấy tỉ đồng!”
Mọi người trong nhà họ Lâm đều tò mò đoán già đoán non.
“Tôi đề nghị để bà nội tự mở tấm bọc che ra!” Lâm Yến Vân cười nói, cô †a cũng rất mong đợi.
“Được”
Bà nội chống gậy đi tới trước, đưa tay từ từ xé lớp bọc bên ngoài.
Một giây sau, một chiếc chuông lớn màu đen kịt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bầu không khí u ám đến đáng sợ!
Bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải giật mình!
“Cái này… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Gửi chuông trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội, không phải là đang trù ẻo bà nội sao?”
“Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?”
Tất cả đám người nhà họ Lâm đều vô cùng tức giận.
Tặng chuông!
Theo truyền thống của Đại Ninh thì đây là một lời nguyền rủa vô cùng độc á!
c “Khụ..”
Đột nhiên, cả người bà cụ run lên, bà cụ tức giận đến mức suýt nôn ra máu một lần nữa.
“Mẹ!”
- ------------------