Nghe thấy giọng nói châm chọc đó, Tần Vũ Phong quay đầu lại, sau đó nhíu mày, hơi ngạc nhiên.
Người tới đúng là Lâm Yến Vân!
Hôm nay, Lâm Yến Vân mặc trang phục lộng lẫy, váy dài viền hoa, bụng dưới bằng phẳng, dáng người thon gọn, tuyệt đối là mỹ nữ hàng thật giá thật.
Nhăn mày một cái, mỉm cười một cái đều để lộ ra vẻ quyến rũ dào dạt, trong nháy mắt đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người ở đó.
Mà ở bên cạnh cô ta còn có một chàng thanh niên đẹp trai.
Đó chính là cháu của Tổng giám đốc tập đoàn Phong Vân phân bộ Dương Hải Dương Bách Xuyên, Dương Minh Thắng.
Trước đó không lâu, trong nghi thức hoan nghênh Tổng giám đốc Phong Vân, Dương Minh Thắng đã trộm thư mời của Lâm Kiều Như, kết quả là bị lộ ra, bị phạt làm nhân viên thông thường.
Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ theo đuổi Lâm Yến Vân.
Lần này vất vả lắm mới có cơ hội, Dương Minh Thắng mang Lâm Yến Vân sang đây xem nhà ở, không tiếc dốc hết vốn liếng, chỉ vì để chiếm được trái tim của người đẹp.
Không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, vậy mà đụng phải Tân Vũ Phong!
Chỉ trách quá trùng hợp, thế này thôi mà cũng gặp lại.
Lâm Yến Vân liếc mắt nhìn qua anh †a, trên mặt viết đầy vẻ khinh bỉ: “Tân Vũ Phong, anh giỏi khoác lác thật đấy!
Toàn bộ Dương Hải ai mà không biết anh là một tên phế vật chỉ biết ăn bám, bây giờ thì hay ghê, vậy mà lại giả người giàu có đến mua biệt thự, anh lấy đâu ra tiền thế?”
Dương Minh Thắng ở bên cạnh cũng châm chọc theo: “Đúng vậy đấy…
Tên quỷ nghèo này, coi như có làm công mười năm thì cũng không mua nổi một gian nhà vệ sinh ở đây!”
“Tôi nghe Yến Vân nói, dù anh quen biết với Tổng giám đốc Phong Vân nhưng ân tình đã sớm trả sạch! Bây giờ anh chỉ là một tên thất bại vừa nghèo.
vừa bất tài, còn không đáng xách giày cho cậu chủ đây!”
Thái độ Dương Minh Thắng vô cùng phách lối, muốn thể hiện uy phong trước mặt Lâm Yến Vân để lấy lòng.
Mặc dù anh ta đã bị giáng chức, nhưng vốn liếng vẫn còn ở đó.
Hơn nữa chú Dương Bách Xuyên của anh đã nói sẽ tìm một cơ hội, giới thiệu anh ta cho Tổng giám đốc Phong Vân!
Chỉ cần có thể kết bạn với Tổng giám đốc Phong Vân, được dìu dắt thì nửa đời sau đều không cần phải lo lắng.
Nhưng nếu như anh ta biết Tổng giám đốc Phong Vân trong truyền thuyết chính là Tân Vũ Phong đang đứng ở trước mặt, đoán chừng sẽ sợ hãi đến mức trực tiếp ngất đi!
“Các người đều cho rằng… Tôi không mua nổi biệt thự ở Galaxy One à?”
Tần Vũ Phong nhíu mày, khóe miệng hơi giương lên, phác hoạ ra nụ cười trêu tức: “Tốt! Vậy hôm nay, tôi lại cho các người mở mang kiến thức một chút, xem giàu có là như thế nào!”
“Giàu có cái đầu mày ấy! Tên phế vật chỉ biết gáy, thằng thất bại, thứ hèn nhát!” Dương Minh Thắng chửi ầm lên.
“Con chó mắng ai đó?” Tần Vũ Phong lạnh lùng hỏi.
“Con chó mắng mày đấy!”
Dương Minh Thắng không suy nghĩ nhiều, nói thẳng những gì thuận miệng.
Vừa nói xong, mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn anh ta, vẻ mặt kì lạ, dáng vẻ muốn cười nhưng lại phải kìm lại.
Trọn vẹn mấy giây trôi qua, Dương Minh Thắng mới phản ứng lại, mình đã trúng cạm bẩy ngôn ngữ của Tần Vũ Phong, trực tiếp thừa nhận mình là con chó.
- ------------------