Nghỉ ngơi chừng nửa ngày, Tiểu Hắc đã khôi phục hoàn toàn, lúc này hắn mới quan sát xung quanh, cố gắng định vị lại vị trí của mình. Nhưng quan sát mãi, hắn vẫn chưa xác định được vị trí của bản thân. Hắn không còn cách nào khác, đành phải đi vu vơ trong khu rừng, cố gắng tìm được đội ngũ nào đó của Nhất Niệm phái. Dù sao thì lệnh bài thân phận của hắn có thể cảm ứng được đồng môn ở khoảng cách nhất định, nên cũng không sợ lạc.
Trên đường đi, Tiểu Hắc cũng cố gắng tìm kiếm những linh thảo được ghi trong nhiệm vụ. Vùng rừng này có khá nhiều linh thảo, nhưng linh thảo lâu năm cũng không dễ kiếm. Hắn đi tìm hai ba ngày, cũng chỉ được hai cây Phiêu Linh Thảo hơn trăm năm là đủ điều kiện trong nhiệm vụ.
Lại qua hai ngày nữa, Tiểu Hắc bỗng nhiên có cảm ứng, có điều thứ khiến hắn có cảm ứng không phải là lệnh bài thân phận mà là viên cầu của Lam Khinh Vũ đưa cho. Hắn nhìn quanh một hồi, thấy gần đó có một dòng suối nhỏ, bên bờ suối mọc đầy cỏ lau. Hắn bước đến bên bờ suối, gạt bụi lau um tùm ra, chỉ thấy dưới bụi lau có một thiếu nữ đang nằm hôn mê. Thiếu nữ chỉ chừng đôi mươi, quần áo trên người lấm đầy bùn, thi thoảng còn nhìn thấy vết máu tươi. Tiểu Hắc nhận ra nàng chính là thiếu nữ áo tím của Thục Sơn bị đám người Đại Mang Sơn truy sát. Xem ra nàng tuy đã thoát khỏi truy kích nhưng cũng nhận phải vết thương không nhẹ. Hắn lại để ý thấy bên hông thiếu nữ có một túi nhỏ, đưa viên cầu lại gần thì cảm ứng càng rõ rệt hơn, xem ra cái túi này là túi linh thú, bên trong rất có thể chính là Tiểu Bạch Thố mà Lam Khinh Vũ yêu cầu tìm kiếm.
Chần chừ một lúc, cuối cùng Tiểu Hắc quyết định cõng thiếu nữ lên, đưa nàng vào trong một hang động gần đó. Hắn thực sự không nỡ để thiếu nữ nằm mê man bên bờ sông, nếu gặp dã thú nào đó thì rất nguy hiểm. Hắn cũng không định lấy túi linh thú của nàng, tuy đó là nhiệm vụ mà Lam sư tỷ giao phó nhưng bảo hắn âm thầm lấy đồ của nữ nhân thì hắn không làm được.
Nhìn trang phục lấm lem của thiếu nữ, Tiểu Hắc liền đánh ra một đạo pháp thuật, hơi nước xung quanh ngưng tụ lại, gột sạch vết bùn trên người nàng. Tà áo tím hiện ra, xen lẫn vài vết kiếm chém dài hàng tấc, Tiểu Hắc lại lấy ra một viên đan dược chữa thương mà gia gia Ninh Hồng đưa tặng, đút vào miệng thiếu nữ, rồi khẽ dùng pháp lực giúp nàng nuốt trọn đan dược.
Một lát sau, mi mắt thiếu nữ khẽ nheo, nàng khẽ mở mắt, thấy bên cạnh nàng là một thanh niên cao lớn mặc áo xanh lam, tay áo thêu hình một con rùa nhỏ, chính là tiêu ký của Nhất Niệm phái. Thanh niên này chính là Tiểu Hắc, hắn nhận ra phía sau có động tĩnh liền quay đầu lại, thiếu nữ nhận ra hắn chính là một trong bốn đệ tử Nhất Niệm phái mà nàng gặp ở sào huyệt mãng xà. Thấy thiếu nữ đã tỉnh, Tiểu Hắc mừng rỡ: “Cô nương tỉnh rồi sao?”
Thiếu nữ không đáp, chỉ nhìn quanh hang động, rồi mới quay qua nhìn Tiểu Hắc hỏi: “Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”
Tiểu Hắc trả lời: “Nơi đây vẫn thuộc Huyền Lĩnh sâm lâm, nhưng ta không biết cụ thể là chỗ nào? Ta chỉ thấy cô hôn mê ở bên bờ suối nên mới đưa cô nương vào đây, tránh cho ở nơi hoang dã bị yêu thú tìm đến.”
Thiếu nữ nghe vậy thì nhíu mày: “Tại sao lại cứu ta?”
Tiểu Hắc hào sảng đáp: “Ta thấy cô nương không phải phường xấu xa gì, lại đang bị thương nặng. Ta đâu thể thấy chết mà không cứu.”
Thiếu nữ lại nói: “Nhưng ta đang bị đuổi giết, đám người Đại Mang Sơn có khả năng truy tung ta. Ngươi không sợ bị liên lụy sao? Nhất Niệm phái các ngươi và Đại Mang Sơn quan hệ không tốt, huống hồ bọn họ muốn nhằm vào ta thì ngươi cũng sẽ thành đối tượng bị diệt khẩu.”
Tiểu Hắc nghe vậy cũng hơi lo lắng: “Họ có thể truy tung cô sao? Rốt cuộc cô có gì mà bị bọn họ đuổi giết không bỏ?”
Thiếu nữ im lặng không đáp. Tiểu Hắc lại nghĩ đến vấn đề gì đó, liền hỏi: “Phải rồi! Một vị sư tỷ của ta bị thất lạc một con linh thú, ta cảm ứng con linh thú ấy trong túi linh thú của cô. Có phải cô đã bắt được một con Tiểu Bạch Thố không?”
Thiếu nữ giật mình, sờ vào bên hông thấy túi linh thú còn nguyên, liền kinh ngạc hỏi Tiểu Hắc: “Ngươi không lấy nó?”
Tiểu Hắc liếc nhìn túi nhỏ của thiếu nữ, rồi lắc đầu: “Ta cũng không mặt dày đến mức đi lấy đồ của nữ nhân.”
Thiếu nữ há hốc miệng nhìn Tiểu Hắc, tựa như đang nhìn một vật lạ trên đời. Một lát sau, nàng liền vỗ túi linh thú, một con thỏ lông trắng từ trong túi nhảy ra, con thỏ rất xinh xắn, nhảy nhót linh tinh rồi dừng lại trước người Tiểu Hắc, giường đôi mắt tròn xoe nhìn hắn. Thiểu nữ hỏi: “Phải nó không?”
Tiểu Hắc gật đầu: “Chính nó. Con thỏ thật dễ thương, thảo nào chỉ là yêu thú nhất cấp nhưng Lam sư tỷ vẫn yêu thương không bỏ.”
Thiếu nữ xì mũi coi thường: “Hừ, linh thú này lai lịch bất phàm. Sư tỷ ngươi hẳn không biết giá trị chân chính của nó nên mới để mấy người các ngươi đi tìm. Đám người Đại Mang sơn đuổi giết ta chính vì nó đấy. Họ phái ra ba tên Trúc Cơ tu sĩ phong ấn tu vi vào đây tìm kiếm, ta ám sát được một tên nên cướp được linh thú này, nhưng không địch nổi hai tên còn lại.”
Tiểu Hắc nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào con Tiểu Bạch Thố rồi hỏi: “Không ngờ đám người Đại Mang Sơn lại coi trọng con linh thú này đến vậy. Nó có lai lịch gì?”
Thiếu nữ hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có biết Chân Linh không?”
Tiểu Hắc lắc đầu, lại nghe thiếu nữ giải thích: “Chân Linh là cấp bậc yêu thú cấp tám, thực lực cực kỳ khủng bố.”
“Cái gì, là cấp tám!”
“Phải, ngươi cứ suy luận mà xem. Yêu thú cấp một tương đương Luyện Khí kỳ, cấp hai tương đương Trúc Cơ kỳ, cấp ba tương đương với Kim Đan kỳ,… Vậy cấp tám sẽ tương đương với… Đại Thừa kỳ!”
“Đại Thừa kỳ… đây là cấp độ nào? Thục Sơn kiếm phái có cao thủ cấp bậc này không?”
“Ta không biết.”
Thiếu nữ tiếp tục nói: “Yêu thú cấp tám được gọi là Chân Linh, vì tu vi quá cao nên rất khó sinh sản. Tuy nhiên, vì tuổi thọ của chúng rất lớn nên chúng vẫn sinh ra được vài hậu duệ. Những hậu duệ này khai chi tán diệp, trải qua hàng vạn năm, rất nhiều đời sau của Chân Linh được sinh ra, nhưng huyết mạch nhạt dần, thậm chí biến mất. Đến nay, những yêu thú mang huyết mạch Chân Linh càng ngày càng ít xuất hiện. Con Tiểu Bạch Thố này mang một xíu huyết mạch Chân Linh, tuy chỉ là một xíu nhưng chỉ cần hơi chút tài bồi là có thế đạt tới cấp bậc yêu thú cấp bốn, thậm chí cấp năm.”
Tiểu Hắc nhìn Tiểu Bạch Thố mà có chút sợ hãi. Con thỏ trông đáng yêu vậy nhưng sau này rất có thể sẽ trở thành yêu thú cấp năm, tương đương với các trưởng lão Diệu Nguyên cảnh trong phái. Nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Tiểu Bạch Thố quý giá như vậy thì đám người Đại Mang Sơn nhất quyết sẽ không bỏ qua. Bọn họ có thể truy tung cô, chúng ta nên làm gì đây?”
Thiếu nữ ngước mắt lên nhìn Tiểu Hắc: “Ngươi cứ chạy là được toàn mạng, dù sao họ cũng truy tung được ta chứ đâu có truy tung được cô.”
“Nhưng mình cô mà gặp bọn họ thì sẽ chết chắc!”
“Điều đó thì liên quan gì đến ngươi!”
Tiểu Hắc cứng họng, không biết trả lời ra sao, nhưng nếu bảo hắn bỏ đi, để lại thiếu nữ một mình thì hắn không đành lòng, nên hắn thành thật đáp: “Nhưng ta không muốn cô chết?”
Thiếu nữ lại đáp: “Nếu ngươi ở lại thì ngươi cũng có thể sẽ chết?”
“Cũng chưa chắc, nếu tìm được đám người Tô sư huynh thì nhất định sẽ có cách thoát đi.”
“Tô sư huynh của ngươi tuy lợi hại nhưng làm sao đấu lại được với đám người Đại Mang Sơn đông đảo.”
Tiểu Hắc lâm vào trầm tư, một lát sau bỗng linh cơ khẽ động: “Còn có một cách, nếu ai đó trong chúng ta đột phá thì trận pháp trong Huyền Lĩnh sâm lâm sẽ cảm ứng được. Lúc ấy đội chấp pháp trong thành Phi Yến sẽ đến đây, đội chấp pháp có người của Nhất Niệm phái, chúng ta có thể theo chân người ấy để thoát khỏi Huyền Lĩnh sâm lâm. Dù đội chấp pháp cũng có người của Đại Mang Sơn nhưng đứng trước người của Nhất Niệm phái thì họ không dám làm gì cô đâu.”
Thiếu nữ gật đầu, nhưng lại đưa ra nghi vấn: “Vậy ngươi có thể đột phá được sao?”
Tiểu Hắc trầm lặng, rồi lắc đầu: “Ta không được, ta đạt đến Khai Linh đỉnh phong chưa lâu, còn chưa rèn luyện căn cơ vững chắc. Dù có miễn cưỡng đột phá cũng ít có khả năng thành công. Ta thấy cô nương có nắm chắc hơn ta đó.”
Thiếu nữ chỉ vào vết thương trên người mình rồi đáp: “Ngươi cũng thấy đấy, nếu bình thường thì ta còn nắm chắc đột phá vài phần, nhưng lúc này ta bị thương, khó có thể đột phá trong vài ngày tới được.”
Nhưng đột nhiên thiếu nữ nghĩ đến điều gì đó, liền chỉ vào Tiểu Bạch Thố đang nhảy nhót, nói: “Chúng ta không đột phá được nhưng nó có khả năng đột phá đó. Tu vi của nó đã đạt tới cấp một đỉnh giai, chẳng qua bị ta phong cấm tu vi mà thôi.”
Tiểu Hắc lại thắc mắc: “Dù là vậy, nhưng nó là yêu thú, dù có huyết mạch Chân Linh đi nữa thì thời gian đột phá cũng lâu hơn con người nhiều.”
Thiếu nữ lại giải thích: “Tiểu Bạch Thố này có điểm đặc biệt riêng. Tương truyền, Bạch Thố đại diện cho mặt trăng, Kim Ô đại diện cho mặt trời. Nên Tiểu Bạch Thố có thể hấp thụ ánh trăng để tiến giai. Nhất là đêm trăng tròn, khả năng tiến giai của chúng càng lớn. Dù vậy, tu vi của con linh thú này không kém gì ta, nếu cởi bỏ phong cấm tu vi thì chưa chắc nó đã ngoan ngoãn như vậy. Đành phải bố trí một trận pháp khác phong cấm hành động của nó vậy.”
“Sao cô không ký kết khế ước với nó?”
Thiếu nữ lắc đầu: “Nó đã ký khế ước nhận chủ với sư tỷ của ngươi rồi, tu vi của sư tỷ ngươi quá cao, ta không thể đoạt quyền khế ước được.”
“Vậy thì đành theo lời cô nương, bố trí trận pháp đi.”
“Trước không vội bố trí trận pháp, mà đổi địa điểm cư trú đã.”
Tiểu Hắc nghĩ phải, định bước ra ngoài hang, quan sát lối đi. Thiếu nữ phía sau thu lại Tiểu Bạch Thố, định đứng dậy nhưng vết thương chưa lành nên đứng dậy rất miễn cưỡng. Tiểu Hắc thấy động nên quay lại, nhìn thiếu nữ chật vật như vậy liền hỏi: “Cô có cần giúp đỡ không?”
Thiếu nữ không đáp, vẫn cố gắng bước đi. Tiểu Hắc nhịn không được bước lại gần, quàng thiếu nữ lên lưng rồi cõng nàng bước đi. Thiếu nữ cũng không phản kháng, đợi đi một đoạn nàng mới thỏ thẻ: “Đa tạ!”
“Không cần cảm ơn. Mà tại hạ còn chưa biết cô nương tên gì?”
“Ta tên Tần Quyên, còn ngươi?”
“Tại hạ là Ninh Tiểu Hắc.”
Thiếu nữ không hỏi tiếp, còn Tiểu Hắc thì yên lặng cõng nàng đi. Thật lâu sau, hai người dừng bước bên cạnh một dòng suối nhỏ, Tiểu Hắc dựng người Tần Quyên vào một gốc cây nghỉ ngơi. Lúc này Tiểu Hắc mới hỏi: “Nơi đây được chưa?”
Tần Quyên gật đầu: “Được rồi, giờ thì hãy theo lời ta bố trí trận pháp.”
Nói rồi nàng vỗ túi trữ vật, lấy ra dụng cụ bày trận đưa cho Tiểu Hắc. Tiểu Hắc nhận lấy chúng, nghe theo chỉ dẫn của Tần Quyên rồi bố trí một trận pháp. Trận pháp này không chỉ có tác dụng phong cấm hoạt động, mà còn là một loại Tụ Linh Trận tụ tập linh khí. Phải mất nửa ngày, Tiểu Hắc mới bố trí xong. Lúc này, Tần Quyên thả ra Tiểu Bạch Thố, Tiểu Hắc đưa con linh thú bé nhỏ vào trung tâm trận pháp, rồi đánh một đạo pháp quyết giải trừ cấm chế tu vi trong người linh thú. Lập tức, từ trên người Tiểu Bạch Thố phóng ra một luồng uy áp nhàn nhạt, mạnh mẽ không kém gì Tô Tử Phàm. Con thú nhỏ muốn nhảy nhót lung tung nhưng không thể di chuyển được quanh phạm vi một thước, lại thấy linh khí đang tụ tập về đây nên nó lập tức thoải mái hấp thu linh khí thiên địa. Thấy linh thú đã tu luyện, Tiểu Hắc và Tần Quyên thả ra một hơi, rồi khoanh chân thổ nạp, người thì chữa thương, người thì tu luyện.
Đêm đến, ánh trăng từ chân trời dần dần xuất hiện. Nay là đêm mười ba, trăng cũng gần viên mãn, ánh trăng màu xanh lam chiếu xuống mặt đất, bị trận pháp hấp thụ, tập trung lên người Tiểu Bạch Thố. Con thú nhỏ thích thú há miệng, tham lam hấp thua những tia sáng màu lam nhàn nhạt, uy áp trên người con thú dần dần tăng lên. Tiểu Hắc và Tần Quyền hồi hộp ngồi một bên chờ đợi, xem chừng tác dụng của ánh trăng với con thú này lớn hơn dự đoán rất nhiều.
Hai người không biết rằng, lúc này trên ánh trăng màu xanh biếc có một bóng thuyền mờ mờ ảo ảo, trên thuyền có một lão nhân già nua đang khoanh chân ngồi nhập định, thi thoảng lại liếc nhìn xuống vị trí của Huyền Lĩnh sâm lâm, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Được sự tương trợ của ánh trăng, khí tức của Tiểu Bạch Thố ngày càng mạnh mẽ hơn. Bỗng nhiên ‘Oanh’ một tiếng, phù văn trận pháp mà Tiểu Hắc bố trí bị phá vỡ, trung tâm trận pháp, Tiểu Bạch Thố phát ra khí tức phập phù nhưng rất mạnh mẽ, vượt ra khỏi cấp bậc Luyện Khí kỳ. Nhưng dường như Tiểu Bạch Thố xúc động đến một trận pháp khác, khiến uy áp trên người nó từ từ giảm xuống, tuy vẫn mạnh hơn Tiểu Hắc nhưng không quá áp đảo nữa.
Tiểu Hắc và Tần Quyên mừng rỡ, không ngờ Tiểu Bạch Thố đột phá nhanh đến vậy. Hai người còn đang lo lắng sợ đám người Đại Mang Sơn sẽ tìm đến trước khi Tiểu Bạch Thố đột phá, như vậy thì hai người sẽ chết chắc, nhưng hết thảy lo lắng nay đã là dư thừa. Họ cũng không sợ Tiểu Bạch Thố sẽ công kích bọn họ, dù sao thì trận pháp trong Huyền Lĩnh sâm lâm có khả năng áp chế sinh linh tu vi Trúc Cơ kỳ, vì nơi đây là khu vực rèn luyện cho tu sĩ cấp thấp, nếu lỡ gặp yêu thú đột phá cấp hai thì sẽ rất nguy hiểm nên người ta mới bố trí trận pháp áp chế. Hơn nữa vì trận pháp rất rộng lớn nên chỉ áp chế được yêu thú cấp hai thôi, chứ cấp cao hơn thì chỉ có thể cảm ứng được.
Nhưng mặc kệ thế nào, lúc này, đệ tử chấp pháp trong thành Phi Yến nhất định đã có cảm ứng, với tu vi của họ thì không bao lâu sẽ phi hành được đến đây.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, từ đằng xa có một đạo quang mang bay đến, hạ xuống bên bờ suối. Quang mang tan biến, để lộ ra hai bóng người trung niên. Một người vận trường bào màu xanh lục, tay áo có tiêu ký chín ngọc núi nhỏ. Người kia vận trường bào màu xanh lam, tay áo thêu hình một con rùa đen. Hai người này chính là thành viên đội chấp pháp ở thành Phi Yến, một người đến từ Đại Mang Sơn, tên là Chung Hữu Chính, người kia đến từ Nhất Niệm phái, tên là Triệu Quang Quân.