Đan Băng đang chạy xe thì có một chiếc BMW chặn ngang mặt mình, cậu phanh vội, nhíu mày nhìn chiếc xe trước mặt, giọng đnah lại:
- Làm gì…
Tuyết Y bước xuống, môi đã điểm sẵn nụ cười đẹp:
- Đi dùng bữa với anh chứ em trai.
Đan Băng nhíu mày, cậu nhìn Tuyết Y không biết người này lại định giở trò gì nữa đây.
- Đừng bảo anh trai mời em lại từ chối nhé.
Đan Băng mím môi:
- Được rồi, đi đâu đây?
- Lẩu nhé.
- Tuỳ anh.
Tuyết Y cúi đầu vào xe nói với Qúach giám:
- Cậu đi xe Đan Băng về nhà đi.
- Dạ.
Qúach giám xuống xe nhường lại vị trí lái cho Tuyết Y rồi đi xe của Đan Băng về trước. Dù không muốn nhưng Đan Băng vẫn muốn xem người anh này của mình định làm gì nữa. Cậu im lặng lên xe.
Tuyết Y nhìn qua gương chiếu hậu vừa lái xe vừa nói:
- Em học cùng Tử Di à?
Đan Băng nhìn qua cửa kính đầu gật không nói gì thêm. Tuyết Y cũng im lặng.
Tít…tít…
Tuyết Y đưa phone lên tai :
-…
- Ừm…
Tuyết Y cho xe quành ngược lại vào hàng Lẩu Thái…
Vừa bước vào Tuyết Y đã thấy Tử Di cùng San Phong đang ngồi chỗ cạnh cửa sổ nhưng cậu vẫn giả ngơ như chưa nhìn gì tìm đại một bàn rồi ngồi xuống cùng Đan Băng.
Tuyết Y cười nhẹ nói:
- Lẩu Thái nhé.
- Vào đây ngoài món đấy ngon thì coò gì nữa không – Đan Băng lạnh mặt đáp trả lại.
Tuyết Y nhún vai tỏ ý không nói gì hơn được nữa. Cậu gọi một nồi lẩu.
Trong lúc chờ đợi Đan Băng vô tình cũng nhìn thấy San Phong, cậu mở lớn mắt, thật trùng hợp họ cũng ăn ở đây.
Đan Băng kín đáo nhìn Tuyết Y, thấy mặt cậu vẫn dửng dưng không tỏ chút thái độ nào. Đan Băng định quay đi làm lơ cho họ thì San Phong cũng vừa nhìn về hướng Đan Băng.
San Phong há hốc mồm, Đan Băng hơi nhíu nhíu mày, mắt nháy nháy…
Tuyết Y thấy hết nhưng cậu vẫn vờ nhìn đi chỗ khác như chưa thấy gì hết, miệng cười nhạt…
San Phong nhìn người đối diện ngồi cùng Đan Băng mặc dù chỉ nhìn từ phía sau nhưng cậu đã nhận ra người đó là ai vì cách ăn mặc quá đặc trưng.
Thấy San Phong không ăn mà cứ mải nhìn đi đâu nháy nháy cái gì đó, Tử Di tròn mắt hỏi:
- Anh sao vậy?
San Phong cười cười nhìn lại Tử Di lắc đầu:
- À không có gì.
Ngừng một lúc, cậu nói:
- À này, bây giờ gặp Hàn thiếu ở đây em có ngại không?
- Sao anh hỏi vậy?
- Thì anh muốn biết thế thôi.
Tử Di mím mím môi:
- Không gặp thì tốt hơn.
- Sao vậy.
Tử Di nhíu mày nhìn San Phong, cô không hiểu tự nhiên đang bình thường lại cứ hỏi như vậy.
San Phong phẩy tay cười cười:
- KHông có gì đâu, dùng tiếp đi em….hì…
San Phong vừa nói mắt vừa nhìn bàn Đan Băng.
Tuyết Y hỏi:
- Em đang nhidn ai vậy.
Đan Băng vội đổi hướng nhìn, cậu đáp:
- Nhìn gì, nhìn ai đâu.
- Vậy à.
Đan Băng cầm đũa lên ăn mắt cậu vẫn nhìn về hướng San Phong. Đan Băng nghĩ Tuyết Y mà biết chuyện này chắc cậu sẽ không để yên nên muốn giúp hai người kia.
San Phong lại nghĩ khác, cậu đơn giản chỉ nghĩ cho Tử Di sợ cô sẽ sợ gặp Hàn thiếu khi đi cạnh mình, dù gì cô cũng đang là tình nhân của Hàn thiếu người nổi tiếng máu lạnh mà…Đến nước này rồi chắc chắn thế nào mọi việc cũng lộ thôi thà tự nhận mọi việc cho nhanh…
San Phong đứng dậy, kéo tay Tử Di đi theo, Tử Di không hiểu gì, cô cũng vội bước theo đà.
Đan Băng trố mắt nhìn San Phong “Anh định làm gì vậy???”
San Phong nhẹ cười gật đầu chào Tuyết Y:
- Không ngờ lại gặp Hàn thiếu ở đây.
Tuyết Y tỏ vẻ ngạc nhiên, mỉm cười lại:
- Ồ Huỳnh tổng cũng đến đây à? Vậy thì ngồi cùng đi cho vui.
Tử Di ngạc nhiên khi San Phong lại ké mình cang bàn Tuyết Y làm cô bối rối vội cúi đầu không dám nhìn vào Tuyết Y. Người Tử Di sợ đối diện nhất lúc nào cũng là Tuyết Y…cô không bao giờ dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như đáy hồ đông ấy…một gương mặt đẹp mà lạnh lẽo kể cả lúc cười…
Tuyết Y nhìn Tử DI, cậu cười nói:
- Anh nhớ giờ này em đã tan học và có mặt ở nhà rồi chứ.
Hai tay Tử Di đặt dưới đùi, chún xoắn lại nhau không biết nên nói thế nào đây. Cô im lặng…San Phong vội lên tiếng đỡ lời:
- Tôi vừa gặp Tử D ở đường nên mời cô ấy đi ăn luôn. Hàn thiếu không ngại chứ?
Tuyết Y cười nhẹ lắc đầu:
- Đương nhiên rồi. Được Huỳnh tổng quan tâm như vậy Tử Di cũng có phúc đấy chứ nhỉ.
Câu hỏi như xoáy vào Tử Di làm cô càng khó xử. Đan Băng thấy tình thế căng thẳng quá, cậu chen vào ngay:
- Ăn ăn đi chứ…
San Phong cũng muốn làm giãn tình hình, cậu liền nói:
- Hàn thiếu cũng dùng đi chứ.
Tuyết Y kín đáo liếc mắt xang Tử Di như dằn mặt cô. Tử Di quay đi luôn không dám nhìn vào cậu…
• Ôi…. – Một giọng nữ vàng cất lên dài ngoằng làm mọi người ngoái lại nhìn, Đan Băng vừa thấy người đó đã bỏng cả mồm nguyên miếng thịt bò trong miệng rơi luôn xuống đất.
San Phong mừng thầm vì sự xuất hiện của người này sẽ cứu vãn cái tình thế im lặng này.
Nhã Kỳ hớn hở chạy ngay đến cạnh Tuyết Y miệng cười tươi rói:
- Chúng ta thật có duyên đi đâu cũng có thể thấy nhau…
Đan Băng lườm lườm Nhã Kỳ, cậu vốn đã ghét tính õng ẹo nổi tiếng của Nhã Kỳ rồi giờ nhìn cô cà chớn lại càng ghét hơn.
Liếc xang thấy mọi người nhìn mình Nhã Kỳ, tự thấy mình hơi xớn xác cô liền cười trừ:
- Ôi có cả Huỳnh tổng cả Đan thiếu ở đây nữa. Tôi thất lễ quá.
San Phong cừoi cười:
- Không có gì, Nhã thư cùng ngồi xuống cho vui.
Không cần mời Nhã Kỳ cũng đã tự ngồi rồi. Cô kéo ghế xang cạnh sát Tuyết Y, giọng lại vang lên không ngại ngần:
- Hàn thiếu nhớ đã hứa gì với em không?
Tuyết Y cười nhẹ, nhìn NHã Kỳ:
- Anh có hứa gì với em sao?
- Anh …- Nhã Kỳ tức nghẹn lời.
Chưa có ai dám quên chuyện hứa với Nhã Kỳ này mà Tuyết Y dám. Nhã Kỳ băm môi, cô nhịn cơn giận xuống, cô tự hiểu làm cương với Tuyết Y cũng là tự chuốc hoạ vào thân thôi.
- Sao Hàn thiếu nhanh quên thế. Hôm qua vừa hứa sẽ đi cùng em đến buổi party của Song Linh mà.
Tuyết Y cười gật đầu:
- Ra là chuyện đấy. Đương nhiên anh sẽ đi cùng em rồi.
- Hihi…cảm ơn Hàn thiếu.
Không kìm được sự sung sướng, Nhã Kỳ hôn cái chụt vào má Tuyết Y làm 3 người còn lại sững người, miệng há hốc ra.
Tử Di ngồi đối diện Tuyết Y mắt mở tròn xoe miệng hơi há ra. Còn hai người kia, nuốt nước bọt rồi quay lơ đi. San Phong nói mát:
- Ước gì mình cũng được như thế.
Tự nhiên San Phong quay phắt xang Tử Di mắt chớp chớp:
- Di 33 à…
Nghe tiếng gọi không bình thường cho mấy, Tử Di từ từ quay mặt xang San Phong, thấy mắt cậu long lanh nhìn như con cún , miệng cươfi cười gian xảo. San Phong hếch hếch mặt:
- Chúng mình cũng thử cảm giác bất ngờ ấy được không.
Đan Băng vừa nghe xong miếng thịt bò trong miệng cậu suýt bắn ra ngoài. Nhã Kỳ miệng lập bập không tin mình lại nghe những lời đó xuất phát từ miệng San Phong. Tuyết Y cũng sốc nặng, cậu ở đây mà San Phong dám nói những lời tán tỉnh với Tử Di một cách trắng trợn như vậy. Đúng là không xem Hàn thiếu này ra gì mà.
Tử Di còn choáng hơn cả 3 người kia, cô lúng túng không biết phản xạ ra sao, miệng lắp bắp:
- Gì…gì…cơ…?
San Phong nhìn mọi người một lượt ai cũng nhìn mình đầy căng thẳng, cậu bật cười:
- Đùa thôi mà…
Tử Di thở phào nhẹ nhõm cả người. Đan Băng lườm lườm San Phong rồi lại tập trung ăn, Nhã Kỳ trề môi:
- Huỳnh tổng đùa mà mọi người lại tưởng thật đấy. À nghe nói Huỳnh tổng rất thích cô Di đây à?
Tuyết Y cười mím, cậu thừa biết Nhã Kỳ cô hỏi như thế để làm gì. San Phong cũng đâu ngu để không hỉêu ra dụng ý của Nhã Kỳ. Cậu nhún vai:
- Có lẽ…
- Ồ…vậy thì hay quá còn gì…
- Hay ? – San Phong hỏi lại.
- Chắc chắn buổi party của Song Linh Huỳnh tổng cũng được mời dự chứ.
San Phong gật đầu. Nhã Kỳ tiếp:
- Tốt quá rồi, vậy thì Huỳnh tổng nên mời cô Di đây đi chung cho có cặp chứ.
Nhã Kỳ nói San Phong mới nhớ. Cậu như mở cờ trong bụng, mặt vẫn thản nhiên nói:
- Cũng được đấy chứ. – Nhìn xang Tuyết Y, San Phong nhẹ cười:
- Hàn thiếu đồng ý chứ.
Tuyết Y nhìn lại, miệng cũng cười:
- Cái đấy Huỳnh tổng nên hỏi Tử Di chứ.
Không cần nói nhiều, chỉ nghe vậy San Phong đã đổi hướng luôn xang Tử Di. Trong khi cô đang ngồi đần mặt không hỉêu gì:
- Em đi cùng anh nhé, Hàn thiếu đã đồng ý rồi.
Câu nói quá không ngoan của San Phong làm Tuyết Y hơi khó chịu. Rõ ràng cậu chưa từng nói chữ đồng ý bao giờ. San Phong lay lay tay Tử Di :
- Đi nhé.
Tử Di phân vân không biết có nên không, cô liếc mắt nhìn Tuyết Y thấy mặt cậu toả ra luồng sát khí nhưng miệng San Phong lại nói Tuyết Y đã đồng ý rồi cơ mà.
San Phong thaấ Tử Di có vẻ đổ đổ. Cậu cố gắng tiếp tục:
- Ở nhà em cũng có làm gì đâu, đi cho vui. Hôm đấy Hàn thiếu cùng Nhã thư cũng có mặt mà.
Tử Di mím môi gật đầu, San Phong chỉ cần thấy vậy đã búng tay cái chóc:
- Ổn rồi.
Tuyết Y nhíu mày trước câu trả lời của Tử Di. Đôi môi mỏng mím chặt lại kiềm sự bức tức “Sao cô ta dám…”. Thấy San Phong nhìn lại mình mắt hấp háy như cười, Tuyết Y cũng đáp trả lại bằng của chỉ đó như không có chuyện gì. Bình thường thôi.
Đan Băng thấy mình như người thừa giữa hai cặp này vậy, cậu chỉ ăn ăn và ăn.
Nhã Kỳ cười đứng dậy:
- Vậy ổn cả rồi.Tôi có việc đi trước xin phép mọi người. Hẹn gặp lại ở bữa tiệc nhé Huỳnh tổng cả cô Di nữa nhé.
Tử Di cười nhẹ gật đầu.San Phong vẫy tay:
- Đi nhé Nhã thư.- San Phong kèm theo cái đá lông nheo cùng cái miệng chu chu lên hôn gió nhìn như trẻ con làm Nhã Kỳ bật cười.
Cô thầm công nhận tuy tuổi lớn hơn Tuyết Y nhưng San Phong có nét rất trẻ con đôi lúc những cử chỉ của cậu có thể làm người ta bật cười xua tan mệt mỏi những sự bực tức nhưng cũng chính nét hồn nhiên ấy đã làm bao nhiêu người ghi hận cậu cũng nên.
Miệng nói đi mà Nhã Kỳ vẫn đứng chững lại, Tuyết Y lên tiếng:
- Em về cẩn thận nhé.
Nhã Kỳ trố mắt nhìn Tuyết Y:
- Hàn thiếu không định đưa em về sao?
Tuyết Y nheo mắt nhìn lại Nhã Kỳ:
- Anh đưa em về
Nhã Kỳ gật đầu khẳng định lại rồi nói:
- Không được sao Hàn thiếu?
- À được chứ. Vậy đi thôi.- Tuyết Y đứng dậy cài áo lại, hơi cúi đầu chào San Phong.
- Mọi người dùng tiếp nhé,tôi xin phép.
San Phong hơi cúi đầu chào lại :
- Hàn thiếu đi nhé.
Nhã Kỳ khoác tay Tuyết Y kéo cậu đi. Trước khi đi, Tuyết Y không quên ghé vào tai Tử Di nói nhỏ đủ cho mình cô nghe thấy. Gịong cậu đầy sự cầu khiến:
- Đừng để tôi về mà chưa thấy mặt em.
Nói xong cậu mới an tâm đưa Nhã Kỳ về. Còn lại ba người thoải mái với nhau.
Hai kẻ hắc ám kia đi đúng là không khí bớt nặng nề hẳn. Đan Băng thầm nghĩ. Lúc này cậu mới lên tiếng:
- Anh.
- Sao cơ?
- Nghe nói lúc trước anh đang theo đuổi Nhã Kỳ à?
Nhắc đến chuyện này trước mặt Tử Di qủa là không đúng chút nào. San Phong vội nháy nháy mắt bặm môi ra dấu im lặng không nên nói tiếp về chuyện này thì Đan Băng lại không biết, cậu cứ vô tư tiếp:
- Em không hiểu sao anh có thể thích được loại người õng ẹo vậy nhỉ.
San Phong hắng giọng, ho khan. Cậu đã cô giữ hình ảnh trong sáng trước mặt Tử Di rồi mà giờ này cái thằng này lại làm vấy bẩn lịch sử của cậu.
Tử Di hỏi:
- Sao cậu biết.Nghe nói cậu bên Nhật học mới về thôi mà cái gì cũng biết vậy?
- Xời…Lướt web là biết hết. Các anh đây nổi tiếng trong giới kinh doanh mà tin gì trả có. Tôi còn biết cả cậu tụt …
San Phong trợn mắt nhìn Đan Băng làm cậu im bặt không dám hó hé nữa. Tử Di sáng mắt “Đúng thật, có báo mạng mà… muốn tìm hiểu cái gì trả được…”
San Phong cười lả giả:
- Nhắc đến chuyện cũ làm gì…ai cũng có thời gian bồng bột mà…
“Đúng…Sao mình không nghĩ ra…” Tử Di ngồi bần thần suy nghĩ, thấy vậy San Phong lay tay cô:
- Em sao vậy?
Tử Di giật mình:
- Không có gì.
Đan Băng lắc đầu:
- Thôi về đi.
Tử Di gật đầu đồng tình:
- Em xcũng phải về rồi.
San Phong chẹp miệng:
- Ừ biết vậy chứ sao.
…
- Gỉoi nhỉ. Em đã hứa với tôi thế nào?- Tuyết Y ngồi vắt chân mắt nhìn như xuyên thấu Tử Di.
Tử Di cúi đầu nhỏ giọng đáp:
- Học xong phải về luôn.
- Vẫn nhớ sao không thực hiện theo lời hứa đấy.
- Tôi…- Tử Di không biết giải thích sao, cô đan tay vào nhau lúng túng.
Tuyết Y cau mày:
- Tôi nói cho em biết… đã là đồ của tôi thì đừng mơ mộng đến người khác hiểu chưa.
Tử Di gật đầu, Tuyết Y cười khan:
- Mà công nhận em cũng biết cách lấy lòng đàn ông chứ nhỉ. Ngay cả đứa em khó chịu của tôi bây giờ cũng có vẻ thích em đấy.
Tử Di cắn môi không dám nói gì, giọng Tuyết Y có vẻ đang rất khó chịu với tính của Tử Di im lặng là tốt nhất vì cô có biết giải thích ra sao đâu cho nên cách lặng im là thích hợp hơn, có nói ra nhiều lại càng rối chuyện thôi thì để chịu la một trận cho nhanh. Thói quen cam chịu là bản năng sinh tồn ăn sâu vào máu Tử Di rồi.
Tuyết nhìn mặt Tử Di mằ chán ngán, cậu lắc đầu phẩy tay:
- Cút đi… nhìn cô thật khó chịu…chán ngắt.
Miệng đuổi Tử Di mà .Tuyết Y lại đứng dậy bỏ đi trước. Tử Di thở phù ra nhìn theo sau rồi quay mặt lên phòg.